Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 18: Buổi đầu tiên đã rắc rối (1)



Nó nghe cô nói thế liền tỏ ra rất ngờ và hơi sợ. Nhưng thật ra thích muốn chết, vì được ở gần cô nhiều hơn mà.

- Cô sẽ kèm riêng cho em thật sao? - Nó bắt đầu hớn hở, bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.

- Đúng vậy! Nhìn cô giống đùa lắm hả? - Nói rồi đưa mặt sát lại gần nó. Khoảng cách giữa cả hai bây giờ chỉ dao động khoảng vài cm.

Khoảng cách gần quá khiến nó chợt nhớ đến nụ hôn lúc trước, mặt đỏ bừng vội vàng quay đầu.

Cô kì quá!

Cô thấy vẻ mặt đó của nó khoé môi cong lên một đường sâu rõ rệt đầy sự đắc ý.

- Đến đây thôi. Em có thể về! - Cô đẩy sách vở về phía nó - Chiều nay cô sẽ đến dạy em học. Tạm biệt!

.........

Sau buổi trưa đó, nó trong tình trạng hồi hộp và vui vẻ 'trầm trọng'.

Vui vì có thể gần cô hơn, có thời gian ở bên cô lâu hơn. Còn hồi hộp vì tưởng tượng đến viễn cảnh chiều nay....

Trong căn phòng chỉ mình với cô.

Ở cạnh nhau trong vài giờ liền.

Khoảng cách được rút ngắn.

Ahahaha.... Nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm nó vui muốn nhảy dựng rồi. Nó cứ ôm cái điện thoại đang truy cập cá nhân Wechat của cô mà lăn qua lăn lại trên giường cả buổi. Một lúc sau do mệt quá nên nó đã ngủ lúc nào chẳng hay.

- ------------------------

- Châu tổng! Hồ sơ mà sếp cần ạ! - Cô trợ lý đưa cho cô một tập hồ sơ thật dày.

- Ừm.... - Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại, đâu có nhiều thời gian để quan tâm kĩ quá

Cô sau khi rời khỏi trường liền chạy thẳng đến công ty để hoàn thành nốt công việc. Dạo này công việc khá nhiều nên không có quá nhiều thời gian rảnh nhưng cũng không đến mức phải làm việc bận rộn đến sấp mặt như cô. Cô là đang cố hoàn thành xong thật sớm để chiều nay 'ở cạnh' nó đây mà!

Nắng chiều hạ tàn, hoàng hôn buông xuống. Dòng xe tấp nập chạy trên đường, còn có vài đứa trẻ đang nắm tay tung tăng về nhà.

Đã đến giờ tan tầm, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với nó. Cô lúc này đã hoàn thành xong hết thảy công việc, ngã lưng tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút chợt nhớ ra từ trưa đến giờ bản thân vẫn chưa ăn gì!

Đói rồi! Đi ăn cái đã.

........

Sau khi dùng bữa đơn giản ở một quán nhỏ quen thuộc ven đường đi. Cô bắt đầu lái xe về phía nhà nó. Trên đường cô còn ghé vào một hàng đồ ăn vặt để mua vài thứ, lát sẽ cùng nó ăn.

Lòng cô ấm áp quan tâm như thế nhưng gương mặt chẳng khác gì bị liệt cơ mặt. Đi một đoạn ngắn thì cũng đến nhà nó.

Cô định bước xuống xe để nhấn chuông nhưng sực nhớ...

Cô lấy điện thoại ra nhấp vào biểu tượng của Wechat.

[Duệ, cô đang ở dưới nhà em. Xuống mở cửa cho cô nhé!]

Tin nhắn được gửi đi.

Được vài phút rồi sao nó vẫn chưa trả lời hay ra mở cửa nhỉ? Cô nhíu mày.

[Duệ! Em có ở đó?]

Lại chẳng hồi âm. Đường cong trên trán cô lúc này càng rõ rệt....

Chẳng lẽ nó không có ở nhà? Giờ này mà còn đi đâu chứ! Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

[Duệ? Em đâu rồi?]

Lại một tin nhắn không hồi đáp.

Cô lo lắm rồi. Sắc mặt càng tồi...

Mà lúc này nó đang làm gì? Đang nằm phanh ổ ở trên giường, nhịp thở đều đều và phát ra tiếng máy cày.

Chết chết chết!

Cô thì chờ ở dưới mà nó thì nằm đây ngủ ngon lành.

Lần này chết chắc rồi!

Một lúc sau, cô lo lắng tột độ không còn kiên nhẫn để đợi nó nữa. Cô thoát ra khỏi giao diện Wechat, bấm vào điện thoại và bắt đầu quay số.

Nhấn gọi.

Chuông điện thoại reo làm nó thức giấc, theo thói quen nó bực bội bắt máy hậm hực lên tiếng.

- Tôi nghe! - Có thể nhận ra được sự cọc cằn trong lời nói của nó.

[Duệ, em đây rồi. Em đang ở đâu? Sao không trả lời tin nhắn của cô? Em có bị sao không hả? Nói cô nghe. Sao em không trả lời? Duệ?] - Cô hỏi tới tấp không cho nó kịp nói gì, ngữ điệu càng mạnh dần về sau.

- Cô.... Em không sao! - Nó cố nén sự sợ hãi lên tiếng.

Nghe được như thế, lòng cô cũng dần thả lỏng. Sau đó thì cũng im lặng.

- Dạ em xin lỗi tại em không để ý tin nhắn nên không thấy, em ra ngay ạ! - Nó không nghe cô nói gì liền nghĩ cô giận mình nên bắt đầu hoảng hốt " Trời ơi!! Sao lại quên mất chuyện này chứ!" Không có thời gian để chần chừ, nó chạy hồng hộc ra ngoài mở cửa.

Vì vội quá nên nó bị trượt cầu thang.

- A... - Nó nhăn mặt đau khổ nhưng vẫn cố 'lết' ra ngoài mở cửa cho cô.

- Chào cô! - Mở cửa ra liền thấy gương mặt đẹp kiều diễm của cô, mặt nó lập tức rạng rỡ.

- Chân em sao vậy? - Cô không vui, thấy nó ngồi dưới đất, mắt đỏ hoe, dường như đau lắm!

Vừa rồi là vừa ngồi vừa mở cửa luôn sao? Em siêu thật Duệ à!

- Dạ do em bị trượt cầu thang nên.... A cô làm gì vậy? - Chưa kịp giải thích cô đã khom xuống bế nó lên đi thẳng đến ghế sofa.

- Té cầu thang? Sao em có thể bất cẩn như vậy chứ? - Cô đặt nó lên ghế bắt đầu xem xét chân của nó.

Mắt cá chân sưng tấy lên, đỏ một vùng rộng.

Cô nhăn đôi chân mày mảnh đẹp tựa như vẽ. Càng nhìn vào vết thương trên chân nó, sắc mặt cô càng tệ. Nó nhìn gương mặt ấy, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

- Em để hộp y tế ở đâu? - Cô nhìn nó.

_______________________