Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 2: Sự tình cờ



__________________

SÁNG HÔM SAU.

Ting...tìng...ting...tíng~~~

- Alo! Nghe nè, mới sáng sớm gọi chi vậy! Có gì không. - là Nhi gọi. Nó trả lời với giọng ngái ngủ.

- Cái con ham ngủ này! Dậy đi, có kết quả rồi kìa! - Nhi nói từ đầu dây bên kia.

Nó nghe vậy liền ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi phóng ra khỏi nhà mà không kịp ăn sáng.

Nhi đã đợi ở trước cổng.

- Ngủ như heo! Tớ chờ từ sáng đến giờ, nắng muốn chết! - Nhi giận dỗi.

- Thôi mà! Tớ xin lỗi mà! Đừng giận, tại đêm qua thức khuya quá! Đừng giận tớ nha!! - Nó nài nỉ.

- Được rồi, đừng có nhèo nheo nữa! Tui rành mấy người quá mà!

- Hì hì! Cậu là nhất! - Nó tươi tỉnh.

Hai đứa chở nhau tới trường.

______________

ĐẾN TRƯỜNG

- Xin lỗi! Làm ơn cho mình qua! - Nó cố chen qua đám đông để tới xem bảng điểm.

- YEAHHH~ - Nó reo lên. Điểm nó cao nhất kì thi này nên nó vô cùng vui mừng.

- Wow!! Chúc mừng cậu nha! - Nhi cũng vui giùm nó.

- Cảm ơn cậu! Tớ không nghĩ là tớ được như vậy! YEAHHH! - Nó mừng muốn rớt nước mắt.

- Nè Nhi! Mình đi ăn đi, tớ bao - vì hôm nay nó vui với lại sáng giờ nó không có gì vào bụng.

- Ok. Có người bao sao lại không đi chứ!

Sau đó, nó và Nhi vui đùa với nhau không màng đến việc gì. Nó không biết rằng, từ phía xa cô đang quan sát nó với một vẻ mặt lạnh lùng. Gương mặt lạnh lùng đó bất chợt nở một nụ cười nhẹ... Còn nó với Nhi thì cặp kè nhau đến chiều. Đến khi mặt trời gần lặng thì hai người mới chia tay nhau, về nhà sớm còn soạn tập để mai đi học nữa chứ!

Nó soạn tập tới khuya rồi đi ngủ với một tâm trạng đầy hứng khởi.

SÁNG HÔM SAU~~~~

- Aaa... Chết rồi! Lại dậy trễ!!!

Nó nhìn đồng hồ rồi hấp tấp xuống khỏi giường lao vào nhà tắm. Mệt thật! Ngày nào cũng ngủ dậy trễ! Nó vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống nhà.

- Lại dậy trễ nữa à! Đêm qua chị đã cảnh báo rồi mà không chịu nghe! - Chị nó đang ngồi trên bàn ăn bấm điện thoại thấy nó xuống liền nói.

- Tại em mệt quá chứ bộ! - Nó lí sự.

Nó ăn với tốc độ bàn thờ rồi lên xe để bác Khánh đưa đến trường.

Nó đang bị trễ mà trên đường còn bị kẹt xe nữa chớ! Xui hết biết. Khi nó đến trường thì bảo vệ đang đóng cổng lại. Nó vội vàng lao xuống xe chạy vào. Nó lướt qua mặt mấy chú bảo vệ khiến mấy chú hết hồn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nó tức tốc chạy vào lớp.

- Phù~~! Cũng may là đến kịp lúc! - Nó thở phào nhẹ nhõm vì giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa vào lớp.

- Hay quá, vừa kịp lúc ha! - Một giọng nói trầm, lạnh lùng phát ra từ sau lưng nó.

Nó giật mình quay lại thì nó thấy người sau lưng nó là...cô! Cô nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Lúc này, mặt nó tái mét nó cúi đầu nhìn xuống đất đợi cô mắng nhưng cô chỉ im lặng nhìn nó.

- Em mau về chỗ đi! - Giọng nói và gương mặt cô vẫn không một chút thay đổi, vẫn lạnh lùng. Làm nó sợ nha.

- Dạ - Nó nhẹ giọng.

Nó đi lủi thủi xuống bàn cuối rồi ngồi xuống. Nó nghĩ "Lại là cô ấy! Cái cô mà mình đã đụng trúng và là cái cô đã coi thi mình" nó không ngờ lại gặp cô một lần nữa và còn lại là chủ nhiệm nữa chứ! "Cô ấy xinh thật! Nhưng sao cứ lạnh lùng thế?" Nó tự hỏi.

Nhi nhìn nó chằm chằm. Lúc nãy Nhi cũng sợ giùm nó. Còn cô, cô đi thẳng một mạch đến bàn giáo viên.

- Xin chào cả lớp! Cô tự giới thiệu cô tên là Châu Tuệ Minh. Cô sẽ chủ nhiệm lớp mình trong năm học này và cũng sẽ đảm nhiệm môn Vật Lý của lớp chúng ta. Cô mong các em sẽ cố gắng học tập! - Cô nghiêm túc nói.

- Bây giờ cô sẽ bầu ban cán sự của lớp. Lớp chúng ta thấy ai có thể đảm nhiệm việc này?

Cả lớp chỉ tay về phía nó (không hiểu sao cả lớp cũ năm ngoái của nó đều thi đậu và cùng vào chung một lớp). Nó nhìn cả lớp với thái độ ngạc nhiên.

- Được rồi! Từ hôm nay bạn ấy sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta! Cô mời em đứng dậy, tự giới thiệu về mình.

- Dạ! Em là Lục Tử Duệ - Nó đứng dậy nói với vẻ tự tin.

- Tốt! Cô tin trách nhiệm này sẽ không làm khó em! Em sẽ làm tốt thôi! - Cô mỉm cười nhìn nó.

"Uầy! Cô đang cười sao? Đúng là...xinh thật!" Nó hơi đỏ mặt nhìn cô nhưng nụ cười ấy cũng sớm biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng lúc nãy.

- Tiếp theo là lớp phó học tập...

Sau đó, các cán sự lớp lần lượt đứng dậy giới thiệu về mình. Các ban cán sự giới thiệu xong thì đã đến giờ ra chơi. Cô cho cả lớp ra chơi nhưng giữ lại các ban cán sự để bàn bạc và phân chia nhiệm vụ cụ thể.

Không khí lúc này bỗng trở nên căng thẳng, cô nhìn dàn cán sự của lớp với một ánh mắt lạnh lùng, xung quanh cô toả ra một luồng khí lạnh, nói đúng hơn là 'sát khí' làm cho tụi nó run sợ mà không rõ lí do. "Cô ấy xinh mà đáng sợ quá!" Nó nghĩ thầm. Sau một hồi bàn bạc đúng hơn là nghe Hoàng thượng truyền lệnh thì...

- Hôm nay đến đây thôi! Các em nghỉ đi, riêng bạn lớp trưởng ở lại với cô, cô có chuyện muốn trao đổi riêng! - Cô nói nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, không biểu cảm.

Mấy đứa cán sự mừng như mở cờ trong bụng, tụi nó chỉ đợi cô nói câu đó thôi. Riêng nó thì hoang mang tột độ "trời, cô gọi mình lại để làm gì vậy? Nãy giờ chưa đủ sao trời, ở đây ngột ngạt quá? Còn chuyện gì để nói sao? Có ai đó giải thoát cho tui đi!!!!" Nó khóc thét trong lòng.

- Em cầm sổ về tổng kết đi. Em lập cho cô cái đồ lớp và báo cáo năng lực học tập của tất cả các bạn trong lớp để cô tiện theo dõi và nhắc nhở! Em là lớp trưởng chắc sẽ biết rõ mà, đúng không? - Cô nói chuyện với nó mà không thèm ngước mặt lên nhìn nó. Hai mắt cô cứ cắm cúi vào xấp tài liệu.

- Dạ!

- Ừ! Vậy nhé, em làm đi rồi sáng mai nộp cho cô! - Cô vẫn không nhìn nó.

- Dạ!... Nếu không còn gì nữa thì cho em xin phép cô ra ngoài ạ! - Nó lễ phép, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô. Nó muốn chạy ra ngoài lắm rồi, chứ ở đây lâu chắc nó nghẹt thở chết mất.

- Ừ, em đi đi. Hôm sau nhớ đừng đi trễ nữa đó! - Cô không quên nhắc nhở.

- Dạ...dạ! Em sẽ không đến trễ nữa đâu. Cho em xin lỗi! - Mặt nó hơi ửng đỏ vì nhớ đến chuyện lúc sáng.

- Ùm! Không sao, đừng tái phạm nữa là được.

- Dạ... Chào cô em đi!

Nó cúi đầu chào cô rồi chạy một mạch xuống căn tin trường. Nó thở dài "đúng là đáng sợ mà".

____________________