Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 22: Ở cạnh



Vuốt ve gương mặt nhỏ trắng trẻo đang yên giấc, trong lòng cô nảy sinh nhiều cảm xúc.

Khó hiểu, thương cảm, đau lòng.....

Cô không biết nó là đang bị gì. Nhưng phản ứng mạnh như thế chắc đã phải trải qua một điều gì đó thật khinh hoàng trong quá khứ nên nó mới trở nên như thế này.

Cô nhớ đến bóng lưng nhỏ co rúm lại, run rẩy đầy sợ sệt của nó ban nãy mà đau lòng, càng tò mò hơn về chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ. Cô muốn biết, rất muốn biết nhưng nếu hỏi thẳng nó thì nó sẽ nhớ lại và càng tồi tệ hơn chẳng? Lòng cô rối bời, đang thất thần thì một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Đừng.... đừng mà.....để tôi yên.... làm ơn.... hức..... thích con gái thì đã sao chứ... hức....tôi có làm gì sai... - Nó nói mớ lí nhí trong miệng nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một. Nói được vài chữ nó lại ứa nước mắt khóc lên, tay chân yếu ớt quơ quào loạn xạ trong không trung.

Cô đưa một tay cho nó nắm lấy, tay còn lại luồng qua vòng eo nâng người nó lên để dính chặt vào lòng mình.

- Cô ở đây cơ mà, ai có thể làm gì được em chứ! Yên tâm nào, nín đi.... - Giọng nói nhẹ như gió thổi, thì thầm vào tai nó.

Nó hé mở mắt, thấy cô thì ôm chặt lại ý muốn không cho cô đi đâu cả. Cô cũng chiều theo, ngồi im cho nó ôm đến lúc nó ngủ thì lại nhẹ nhàng đặt nó xuống giường ngay ngắn. Cô đắp chăn, dùng khăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt.

Nó bây giờ thật đáng thương!

Cô đưa tay vuốt những lọn tóc đen mượt bay tứ tung ra đằng sau tai nó. Lúc nó ngủ trông thật yên bình, khác xa so với lúc thức, quậy phá, nghịch ngợm và như lúc nãy là sợ hãi. Giờ nhìn dễ thương hơn nhiều! Mắt lướt ngang dọc theo gương mặt nó, đôi môi nhỏ rơi trọn vào tầm mắt của cô.

Nhìn thật muốn cắn một cái cho đã!

Cô cúi đầu xuống sát môi của nó. Đến khi cách nó chỉ khoảng nửa cm, cô đưa tay chạm vào gò má căng bóng, mỉm cười rồi đứng dậy để đi xuống bếp nấu món gì đó cho bản thân và nó.

Cô đi xuống lầu. Dừng chân tại phòng khách giây lát cô cởi áo vest khoác ngoài, tùy ý để lên sofa. Cô thay đôi giày cao gót màu nâu đen của mình bằng một đôi dép đi trong nhà hình con thỏ hồng thật dễ thương sau đó thì đi thẳng vào bếp.

Trong tủ lạnh của nó chỉ có thịt, hành lá và một ít sữa tươi. Căn bếp cũng rất sạch sẽ, không hề có bát đĩa bẩn.

- ...... - Cô cạn lời, chẳng lẽ từ đêm qua đến giờ nó chưa ăn gì sao?

Vì bị hạn chế về nguyên liệu nên cô chỉ có thể nấu cháo thịt bằm. Cô cũng có ý định đi ra ngoài mua thứ gì đó nhưng dường như có vẻ không khả thi, ngộ nhỡ nó thức dậy lại hoảng loạn như lúc nãy? Biết đâu lại tự làm hại bản thân thì cô sẽ hối hận lắm.

Cô đeo tạp dề, lấy thịt ra đem đi rã đông rồi rửa lại thật kĩ, cho lên thớt...... Sau vài phút, cháo cũng vừa chín tới, cô hoàn thiện bước cuối cùng là cho nửa bát hành lá vào, xong thì tắt bếp, nhấc nồi cháo xuống.

Vừa mới tháo tạp dề thỏ trắng ra cô đã nghe trên lầu có tiếng động. Chắc nó dậy rồi.

Cô nhanh chóng múc cháo ra chén mang lên phòng nó.

- Em dậy rồi à! - Cô đặt khay xuống bàn mỉm cười với nó.

Nó nhìn cô với ánh mắt đỏ hoe, chỉ mới có một ngày mà nhìn nó xanh xao quá. Cô ngồi xuống giường cạnh nó, nó liền lao vào người cô, ôm lấy.

- Em sao thế, nhìn trẻ con lắm đó! - Cô cười trêu nó nhưng vẫn choàng tay ôm chặt nó.

"Mình có cảm giác rất an toàn..." Đến giờ nó mới cảm nhận được điều này.

- Đêm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì phải không? - Cô dịu dàng hỏi nó.

- ..... - Nó không đáp lại nhưng cô biết rõ câu trả lời.

Cô đẩy nó ra khỏi người mình, ấn nó ngay ngắn vào đầu giường, cầm chén cháo xúc một thìa đưa lên miệng nó. Động tác của cô quá nhanh khiến nó không kịp phản ứng. Thấy thìa cháo để sát miệng, nó chỉ có thể há miệng theo bản năng.

Ngon quá nhỉ?

Cứ như thế, một người đút, một người ngồi há miệng sau một tí thời gian chén cháo cũng hết sạch.

- Cô đi lấy thêm nhé! - Cô thấy nó ăn được, lòng liền cảm thấy rất vui.

- Dạ không, em no rồi! - Nó vội xua tay, lắc đầu.

Cô mỉm cười xoa đầu nó. Cô đưa cho nó ly sữa đã được hâm nóng sẵn còn mình thì thu dọn chén, thìa mang xuống bếp. Vừa mới đứng dậy đi được một bước, cô cảm nhận được một lực kéo nhỏ ở phần tà áo của mình.

Cô quay đầu lại liền va phải ánh mắt long lanh ứa nước của "bé cún con".

Phì!

- Ngoan, cô chỉ đi dọn những thứ này thôi mà. Sẽ quay lại ngay! - Cô cười trước độ trẻ con và đáng yêu của nó.

Nghe thấy thế, nó mới đành luyến tiếc buông tay. Cô không phản ứng gì, chỉ có khoé môi mỗi lúc càng cong sâu hơn.

Cô đi rồi giờ còn một mình nó ở trong căn phòng thân quen nhưng luôn có cảm giác sợ sệt, bất an.... và còn có chút trống trãi