[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 37: Trường kiếm xuyên tâm



《Editor - Văn Giai Hài Tử

Beta - Lý Gia An》

============❤️============

Mã xa dẫn đầu đại quân hơn một vạn người tiến về phía trước, chỉ có đều, tốc độ của mã xa nặng nề không thể nhanh hơn với tốc độ di chuyển của một người một ngựa.

Cố Hiểu Mộng chán nản mở rèm cửa ra xem, quan cảnh trước mắt vẫn là một dãy núi cằn cỗi, không một bóng cỏ, cả canh giờ qua đi rồi mà họ vẫn chưa ra khỏi ngọn núi tăm tối này.

Nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhỏ, nhìn viên giáo úy đang hộ tống sau mã xa.

"Tống giáo úy, chúng ta đi đến đâu rồi?"

Tống giáo úy Tống Chi Bạch là bộ hạ đắc lực dưới trướng Chương vương. Năm đó, chiến tranh li loạn, hắn đã bị thất lạc song thân. Sau đó, hắn theo dân tị nạn chạy trốn đến chỗ đóng quân của Chương vương, lẻn vào quân doanh ăn cắp lương thực. Chẳng may, bọn họ đã bị Chương vương bắt được. Cứ ngỡ phen này xong rồi, không bị chém đầu thì cũng bị đánh cho tàn phế nhưng Chương vương đau xót bá tánh chịu khổ nên khoan hồng tha cho. Chẳng những vậy, trong một đám người bị bắt tại trận, Chương vương lại có thể nhìn trúng chút bản lĩnh của hắn mà thu nhận hắn về. Từ đó, hắn theo Chương vương rong ruổi sa trường. Từ thuở thiếu niên ngây dại đến lúc có đầy đủ bản lĩnh trở thành một nam nhân đại trượng phu chân chính, tất cả đều nhờ vào Chương vương. Hắn cảm thấy, hắn là người vô cùng may mắn, bởi vì hắn được trưởng thành dưới mi mắt của Chương vương, được Chương vương uốn nắn qua vô số trận chiến, tích lũy được vô số kinh nghiệm. Hoàng đế chính là nhìn trúng điểm này của hắn mà nhiều lần ngỏ ý muốn hắn về dưới trướng của mình để dùng riêng. Còn nhớ lần đó, Hoàng đế sắc phong cho hắn làm trung tướng, thu về trong tay nhưng hắn đã từ chối Hoàng đế với lý do 'Sống làm người của Chương, chết làm ma của Chương vương'.

Tống Chi Bạch một thân giáp trụ uy phong, mày mảnh môi mỏng, gương mặt ăn đầy gió sương, phảng phất nét lãng tử phong trần. Hắn ngồi trên chiến mã màu đỏ tựa như tảo, nghe thấy Cố Hiểu Mộng hỏi liền huy ngựa lại gần: "Hồi tướng quân, đi qua khu mỏ này là tới Tố Xuyên huyện."

"Được, truyền lệnh xuống, đại quân dừng chân nghỉ ngơi ở Tố Xuyên huyện. Ta sẽ đi đến trạm ngựa trong đổi lấy khoái mã khác, mấy con này đã mỏi mệt rồi, tốc độ di chuyển cũng chậm đi rất nhiều."

"Đã rõ, tướng quân."

Chúc Lam ngồi ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nghe nàng ấy hạ lệnh liền cau mày, lo lắng lên tiếng.

"Chân của ngươi... "

"Không sao." Cố Hiểu Mộng mĩm cười, nắm lấy tay Chúc Lam: " Đại quân cưỡi ngựa, đi bộ. Ta thân là chủ soái lại nhàn nhã ngồi trên mã xa, như vậy còn ra thể thống gì?! Hơn nữa, nàng không phải thích tự cưỡi ngựa sao? Mã xa này gò bó muốn chết, nàng hiếu động như vậy, có thể chịu đựng đến lúc này đã là cố gắng lắm rồi. A Lam, ta thật sự không sao."

Vừa vào địa phận Tố Xuyên huyện, đại quân của Cố Hiểu Mộng liền nghỉ chân ở quanh những tán cây hai bên đường. Cố Hiểu Mộng muốn vào thành một mình nhưng Chúc Lam lo lắng cho cái chân của nàng nên không chịu, nhất quyết bắt nàng phải dẫn theo vài thân binh, Cố Hiểu Mộng mỉm cười lắc đầu, chỉ nói một tiếng: "Được, nghe nàng." Sau đó mang theo một toán nhỏ binh lính vào huyện.

Khi họ sắp đi vào trong huyện thành thì ở ngoài cổng huyện lại thấy một trà lâu, Cố Hiểu Mộng cùng nhóm binh lính của mình liền tấp vào dừng chân. Phân phó tiểu nhị mang chút trà cùng thức ăn lên liền đi đến chỗ chưởng quỹ của quán hỏi chuyện mua ngựa.

"Chưởng quỹ, tại hạ muốn mua hai con khoái mã, giá bao nhiêu?"

Chưởng quỹ vội vàng đặt bàn tính xuống, vẻ mặt có chút khó xử nhìn Cố Hiểu Mộng: "Quan gia, thật không may, toàn bộ ngựa của quán đã được thuê hết vào hôm qua rồi thưa ngài."

"Đã bị thuê hết? Một con cũng không còn sao?" Cố Hiểu Mộng nhíu mày nghi hoặc, nàng có chút không tin chuyện này:  "Chưởng quỹ, ta thuộc nhánh quân chi viện cho chiến sự Quan Hà, quân tình vô cùng cấp bách, ngươi có thể tìm giúp ta hai con khoái mã được không?"

"Quan gia, không phải là tiểu nhân không muốn giúp ngài, mà là tiểu nhân thật sự không có..." Chưởng quỹ khó xử nhìn Cố Hiểu Mộng, thấy nàng nhíu mày không tin, ánh mắt sắc bén nhìn mình, trong lòng liền cảm thấy áp lực, cuối cùng chịu không nổi, khó khăn lên tiếng: "Ở sau hậu hiện, vẫn còn một con. Là... Là một con bạch mã. Không lâu trước đây, bạch mã chở theo một nam tử bị thương tới nơi này. Nó là một con ngựa tốt, da trắng như tuyết, rất ưa nhìn, chỉ có điều, nó ngoại trừ ăn và ngủ thì nó không làm gì hết, không ai có thể lôi nó đi được. Không bằng quan gia đi xem một chút, biết đâu ngài quất vài roi, nó liền ngoan ngoãn theo ngài."

Một con ngựa tốt khi đã nhận chủ, cho dù ngươi có đánh nó thế nào nó cũng sẽ không phục tùng ngươi. Cố Hiểu Mộng biết điều này, nàng cũng không nghĩ sẽ dùng bạo lực thuần phục ngựa, nhưng trong lòng nàng hiếu kì, muốn xem bạch mã ra sao, liền thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói với chưởng quỹ.

"Cũng được, phiền chưởng quỹ dẫn đường."

Đi qua đại sảnh là đến hậu viện. Ở một góc trong viện có dựng một cái chuồng ngựa, chuồng ngựa đã xuống cấp rất nhiều, xiêu cột tốc mái, vô cùng tồi tàn thế nhưng bạch mã lại như không có gì, thoải mái ngoắc ngoắc cái đuôi mà ăn cỏ.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy bạch mã, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ nó, còn vui sướng cất cao giọng: "Ngân Long!!!!!"

Tứ chi rắn rỏi hữu lực, cái mình thuôn dài rắn chắn, cái bờm trắng tinh mềm mại, ở phía đầu đuôi đang ngoắc ngoắc kia là một nhúm lông đen mượt mà. Bạch mã tựa như ngân tinh trước mắt nàng, còn không phải là Ngân Long câu của nàng sao?!

Ngân Long câu nghe được âm thanh quen thuộc, liêng ngẩng đầu đang ăn cỏ lên. Sau đó nó tựa như vui mừng mà bật cao hai chi trước lên, hí dài.

Trong lòng tràn ngập sự phấn khích, nàng yêu thương ôm lấy nó, dịu dàng vuốt ve nó. Sau đó mở chuồng ngựa, dẫn nó ra ngoài.

"Chưởng quỹ, đây là ngựa của ta, ở trận chiến Tấn thành, ta đã lạc mất nó."

Ngân Long câu chỉ nhận thức hai người, một người là nàng – chủ nhân của nó, người còn lại là người đã chăm sóc nó từ nhỏ, Bạch Tiểu Niên.

"Ừm, chưởng quỹ, ngươi nói nó có chở theo một nam tử bị thương. Vậy nam tử đó bây giờ ở đâu? Phiền chưởng quỹ dẫn ta đến gặp hắn. Hắn có thể là thuộc hạ đã thất lạc với ta trong trận chiến đó."

"Được, được, quan gia, mời ngài theo ta." Chưởng quỹ vui mừng, vội vàng dẫn đường cho Cố Hiểu Mộng theo mình. Vừa đi vừa nói, không ngừng lải nhải bên tai Cố Hiểu Mộng: "Quan gia, ngài biết không, ngựa của ngài, ta không thuần phục được, nó không chịu làm việc, cả ngày chỉ biết ăn, ăn, ăn. Quán của ta rất nhỏ, trong nhà nhiều miệng ăn, ta không thể nuôi không nó được. Ta tính toán qua vài ngày nữa, nếu nó không làm việc, ta đành phải bán nó cho người của mã trường. Bây giờ thì tốt rồi, nó được trở về với chủ nhân thật sự của nó, ta cũng không cần nhọc lòng với nó nữa. Sự đời quả thật trùng hợp không thể ngờ. À, quan gia, nam tử bị thương đó đang trong phòng trọ lầu hai. Lúc ta mới nhìn thấy hắn, liền cảm thấy khiếp sợ, trên người hắn chằng chịt vết thương bị roi quất, máu thịt be bét. May mắn là hắn gặp được ta, ta đã mời đại phu đến xem xét tình hình thương thế của hắn, sau khi được chữa trị một quãng thời gian, bây giờ hắn có thể rời khỏi giường và đi lại một chút. Phải rồi quan gia, lúc ta cứu hắn, ta có lụm được một cây trâm gãy trên người hắn. "

Dừng trước cửa một phòng trọ trên lầu hai, Cố Hiểu Mộng liền đem một thỏi bạc to nhét vào trong tay của chưởng quỹ, còn ôm quyền cảm tạ hắn một câu.

"Đa tạ chưởng quỹ đã giúp đỡ, ngươi lòng dạ bồ tát, sinh ý sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng phát đạt."

Chưởng quỹ vui đến cười ngoác miệng, chi phí cho một người một ngựa suốt thời gian qua cũng chỉ là một góc nhỏ xíu của thỏi bạc này. Trong lòng tính toán, ngày sau hắn sẽ làm nhiều việc thiện hơn nữa, làm càng nhiều, hồi báo sẽ càng nhiều.

"Đa tạ quan gia, đa tạ quan gia. Thỉnh quan gia vào trong."

Chưởng quỹ cúi người làm động tác mời, thấy Cố Hiểu Mộng gật đầu liền vui vẻ lui ra, đi xuống quầy. Vừa đi vừa cười đến rạng rỡ. Hắn lời to rồi, lời to rồi.

Lúc Cố Hiểu Mộng đẩy cửa phòng bước vào, Bạch Tiểu Niên đang ngẩn ngơ nhìn cây trâm trong tay mình.

"Bạch Tiểu Niên."

Bạch Tiểu Niên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ở trước mặt mình, hai mắt hắn liền sáng rực: "Thiếu chủ, sao người lại ở đây?"

Cố Hiểu Mộng bước nhanh về trước, mở rộng tay muốn ôm lấy Bạch Tiểu Niên một cái nhưng vừa đến gần lại nhìn thấy rõ mồn một vết roi quất trên cánh tay của hắn, trong lòng nàng liền chua xót và xấu hổ, chần chừ một lúc mới cất lời.

"Chuyện dài lắm, là ta có lỗi với mọi người. Phải rồi, làm sao ngươi thoát khỏi Tấn Thành?"

Bạch Tiểu Niên nhíu mày lắc đầu, hắn thật sự có chút không nhớ rõ nữa.

"Thuộc hạ cũng không rõ nữa. Sau khi Tam Công chúa cứu người đi, Tấn Thành liền thất thủ, thuộc hạ và các huynh đệ đều bị bắt sống. Bọn chúng tra tấn thuộc hạ ngày đêm để truy tung tích của người. Đánh đến xỉu lại hắc nước cho tỉnh, sức lực cạn kiệt, tinh thần không còn tỉnh táo. Có lần thuộc hạ bị bất tỉnh, khi mở mắt ra đã thấy mình ở trên lưng của Ngân Long câu."

"Như vậy..." Cố Hiểu Mộng im lặng, nàng suy tư một chút mới chậm rãi nói tiếp: "Bỏ đi, dù sao thì ngươi vẫn còn sống, như vậy đã là may mắn lắm rồi."

"Thiếu chủ, còn người thì sao? Sao người lại ở đây?"

"Ta kể cho ngươi nghe nhưng ngươi cũng đừng quá sợ hãi."

Bạch Tiểu Niên gật đầu nhưng nhìn thấy thiếu chủ nhìn mình vô cùng nghiêm túc, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, căng thẳng.

Đợi đến khi thiếu chủ nhà mình nói xong, Bạch Tiểu Niên vẫn chưa hết choáng váng. Phong Vũ tướng quân kiêu dũng thiện chiến, Quận vương gia hào hoa phong nhã, Trạng Nguyên gia văn võ toàn tài, đích tử của Chương vương, thiếu chủ của hắn thế nhưng lại là nữ nhi.

Bạch Tiểu Niên cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắn cúi đầu, tự mình lảm nhảm với chính mình.

"Chẳng trách, ngay từ nhỏ mình đã thấy thiếu chủ có gì đó không đúng nhưng không đúng ở chỗ nào, mình lại không biết. Bây giờ ngẫm lại, mình thật sự quá ngu ngốc rồi. Nam tử nhưng làn da mịn màng trắng hồng hơn bất kì nữ tử nào, cái này tạm chấp nhận đi, thế nhưng đằng này khung xương lại còn nhỏ xíu. Chưa kể, quanh năm mang hài nhưng luôn lót vào trong miếng đệm thêm hai phân."

"A, giỏi cho Bạch Tiểu Niên, ngươi vậy mà nhìn lén hài của ta."

Cố Hiểu Mộng bắt lấy lỗ tai Bạch Tiểu Niên vặn ngược lên.

Bạch Tiểu Niên ăn đau la oai oái, lời nói tuôn ra cũng không suy nghĩ nhiều.

"Thiếu chủ, nam nữ thọ thọ bất tương thân, người là thân nữ nhi lại lỗ mãng dữ dằn như vậy, sau này làm sao mà gả cho nam tử nào được, làm sao thành thân đây."

Động tác trên tay Cố Hiểu Mộng lập tức dừng lại, sắc mặt trở nên cứng ngắc, buồn bã. Nàng im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Bạch Tiểu Niên, thở dài trong lòng một cái mới chậm rãi lên tiếng.

"Vết thương của ngươi cũng gần như đã lành, mau chuẩn bị hành lý cùng ta lên đường thôi."

Đoàn quân chủ lực của Ngu quốc đã qua sông, họ dựa vào ưu thế của số đông mà nhanh chóng xây lũy đóng cột chặn những cơn sóng dữ, dùng đại mộc làm cầu bắc ngang. Đại quân của Bắc Ngu vì vậy lần lượt đều qua sông hết.

Bên bờ Quan Hà, mặt trời đỏ rực dần lặn xuống, đường chân trời như nhuộm một màu máu tươi.

Khắp nơi đều là xác chết, máu chảy lai láng nhuộm đỏ chiến địa. Cố Dân Chương cầm thương Phương Thiên Hoạ Kích, trên thân thương là một con kim long giương nanh múa vuốt quấn quanh.

Sắc mặt cương liệt, ở giữa vòng vây của kẻ địch vẫn không hề nao núng. Ngược lại Ngu quân, họ vây chặt Cố Dân Chương thành từng vòng từng vòng thế nhưng trong vòng trăm bước ai ai cũng sợ sệt không dám tiến lên nữa, chỉ sợ đi thêm một chút thì chính mình sẽ biến thành vong hồn dưới mũi thương sắc nhọn của Cố Dân Chương.

Tối qua, từng người lính dưới trướng của Cố Dân Chương đã uống cạn ly rượu cuối cùng, nguyện dùng cái chết để hiếu trung với sơn hà. Bây giờ, mặc dù từng người một bọn họ đều đã gục xuống nhưng không ai vì sợ sệt cái chết mà lùi bước.

Cố Dân Chương nhìn bọn họ bị giết trước mắt mình, thương trên tay càng điên cuồng càn quét. Thân thể ông giờ đây cắm vô số mũi tên, giáp trụ trên người cũng bị xuyên thủng đến hỏng, huyết nhục mơ hồ, ấy vậy mà ông vẫn không kêu rên một câu, đem đuôi tên chặt xuống hết, chỉ chừa lại mũi tên cắm sâu vào da thịt. Sau đó thong dong đem áo giáp đã hỏng cởi ra, chỉ chừa lại bộ trung y trắng bị máu nhuộm đỏ.

Một người, có thể chống lại thiên quân vạn mã. Một thương, có thể đánh tan tác khí thế của trăm vạn hùng sư.

Phan Hán Khanh toạ trên chiến xa, nhìn Cố Dân Chương chỉ còn đường chết nhưng khí định thần nhàn, hoàn toàn không để hiểm nguy trước mặt vào trong mắt, ngược lại còn khiến binh sĩ của hắn run rẩy. Hắn đứng dậy, vỗ tay tán thưởng.

"Tay cầm Phương Thiên Hoạ Kích càn quét tam quân không còn manh giáp. Càn Khôn đại tướng quân, Càn Khôn thương pháp của ngài quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay, Phan mỗ có thể chứng kiến, trong lòng liền vô cùng phấn khích, quả thật mở rộng tầm mắt rất nhiều. Lại nói, tục ngữ có câu, anh hùng tương tích(*). Mặc dù Phan mỗ không phải anh hùng nhưng Phan mỗ vẫn luyến tiếc người tài như Cố lão tướng quân. Phan mỗ lui một bước, giữ mạng sống cho ngài, chỉ cần ngài buông thương, quy phục đại Ngu ta, Phan mỗ chắc chắn ngài sẽ có được tất cả, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng. Những gì U đế cho ngài, đại Ngu ta cũng có thể cho, thậm chí còn nhiều hơn như thế."

Cố Dân Chương trào phúng cười một tiếng, ông vuốt chòm râu dài của mình một cái, đưa mắt nhìn đến mặt trời đỏ rực đang dần lặn xuống. Hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời.

"Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì? Muốn mạng của ta thì cứ việc tới lấy. Một tên tới, ta giết một tên, hai tên tới, ta giết hai tên. Trừ phi ta chết đi, bằng không thương trong tay sẽ không dừng lại."

Phan Hán Khanh luyến tiếc lắc đầu, hắn giơ tay lên, đội cung thủ liền chỉnh tề tiến lên trước một bước, giương cung.

"Cố lão tướng quân chấp mê bất ngộ, Phan mỗ không thể khuyên ngăn. Tại đây, Phan mỗ lấy thân phận hậu bối tiễn ngài lên đường, hi vọng ngài không trách ta vô tình vô nghĩa."

Khi cánh tay của Phan Hán Khanh chuẩn bị hạ xuống, bỗng đâu một âm thanh vang dội từ đằng xa vọng tới.

"Dừng tay!!!"

Ở tình xuống ngàn cân treo sợi tóc, một con cự thú màu trắng cõng theo hắc y nữ tử trên lưng, từ nơi cầu đại mộc gầm lên một tràng âm thanh mãnh liệt phóng thẳng đến trước chiến xa của Phan Hán Khanh.

Hãn huyết bảo mã dùng để kéo chiến xa bất giác cảm thấy nguy hiểm liền giơ hai chi trước lên hí dài, Phan Hán Khanh vội vàng nhảy lên lưng ngựa, ghì cương trấn an nó. Sau đó hắn cắn chặt răng tức giận nhìn Lý Ninh Ngọc.

"Ninh nhi, muội tới đây làm gì?"

Muội muội của hắn sẽ ở thời điểm quan trọng mà phá hư không ít sự vụ trong tay hắn. Bây giờ, nàng đột nhiên xuất hiện ở chiến trường, chắc chắn trong lòng nàng đang ủ mưu gì nữa rồi.

Lý Ninh Ngọc không để ý đến hắn, nàng vuốt ve Báo Tuyết. Báo Tuyết được nàng vuốt ve liền thu lại trạng thái chiến đấu, nghiêng thân mình để cho nàng leo xuống.

Lý Ninh Ngọc đi đến đứng trước mặt Cố Dân Chương, thay ông chắn ngàn mũi tên sau lưng.

"Là con." Cố Dân Chương hạ thương, nhìn chằm chằm hắc y nữ tử.

"Phải, là con."

"Ta sớm đoán biết thân phận của con không hề đơn giản, nhưng ta thật sự không ngờ tới..." Đôi mắt sắc bén của Cố Dân Chương trước thiên binh vạn mã cũng không có lấy nửa điểm sợ sệt, giờ phút này bởi vì Lý Ninh Ngọc ở trước mặt mà toát ra ngàn vạn ưu sầu: "Hiểu Mộng bị tổn thương rồi!"

"Tất cả đều do ta sơ suất gây nên." Cố Dân Chương siết chặt thương trong tay, nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc: "Ta không cần con thương cảm. Con là kẻ thù của ta, không nên đến trước mặt ta. Thương trong tay ta chưa từng thương xót bất kì một kẻ thù nào."

"Vương gia, con không phải thương cảm người, con chỉ cảm thấy một bậc hùng tài như người không nên vì tên hôn quân đó mà bán mạng."

Cố Dân Chương sững sờ một chút, sau đó phá lên cười lớn.

"Hôn quân thì sao? Minh quân thì sao? Hắn đến tột cùng vẫn là cháu của ta, là đại ca ta năm ấy tận tay giao hắn cho ta. Hắn là vua của vạn dân Nam U, ta không bán mạng cho hắn, chẳng lẽ bán mạng cho các ngươi sao? "

"Nhưng hắn muốn người chết!"

"Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung!" Cố Dân Chương dừng một chút, sau đó nhìn Lý Ninh Ngọc nói tiếp: "Cho dù ta sống thì sao chứ? Không phải cũng sẽ sống một cuộc sống trốn chui trốn nhủi sao? Hoặc là sẽ bị giam trong lao ngục tăm tối đó. Sống như vậy, đối với ta là sự sỉ nhục cùng tra tấn. Thay vì như vậy, ta chọn khoát lên mình quân phục, ở trên chiến trường, nơi ta dùng một đời bảo hộ đánh đến giọt máu cuối cùng, như vậy sẽ sảng khoái hơn."

Lý Ninh Ngọc tức giận, từng chữ nói ra đều là nghiến răng nghiến lợi: "Đây là ngu trung!!"

"Trung tín, hai chữ này không thể dễ dàng bị bất kẻ nào lay động. Con cũng đừng đem nó đi vũ nhục như vậy." Máu tươi lẫn mồ hôi chảy xuống khoé mắt, Cố Dân Chương đưa tay lau đi nó, động tác thong thả, thanh âm phát ra nhẹ nhàng, tựa như trưởng bối nói chuyện cùng hậu bối: "Ta từng lập thề trước giường bệnh của tiên đế, cho dù chết cũng sẽ bảo hộ hắn một đời bình an, cho dù thân xác này phơi ngoài nội cỏ, da ngựa bọc thây ta cũng sẽ chiến đấu đến hơi thở sau cùng, thủ hộ vạn dân Đại U, thủ hộ sơn hà. Hôm nay, ta sẽ như vậy, chiến đấu đến tận mạng. Còn việc sau này là của con cháu Đại U, ta không lo được nữa."

"Vương gia..."

Cố Dân Chương đưa tay lên, mĩm cười lắc đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, ông không muốn Lý Ninh Ngọc thuyết phục mình nữa. Sau đó tháo xuống mảnh ngọc bội luôn mang theo bên người.

"Ninh Ngọc, mặc dù ta và con ở hai chiến tuyến khác nhau nhưng chúng ta từng là người một nhà, đây là duyên phận. Ta hi vọng con niệm chút tình xưa, mang mảnh ngọc này trở về U đô giao cho A Yên, nói với nàng ấy, đừng đợi ta trở về nữa."

Mảnh ngọc dính máu, Cố Dân Chương vội vã dùng mảnh áo sạch nhất trên người lau đi nhưng càng lau, vết máu càng bê bết.

Lý Ninh Ngọc vươn tay tiếp nhận lấy mảnh ngọc, thay ông lau nó. Bởi vì trên người ông, không có chỗ nào là không dính máu, bộ trung y trắng trước mặt cũng sớm bị máu tươi nhuộm đỏ. Chỉ là khi Lý Ninh Ngọc nhìn đến mảnh ngọc bội, trong lòng như thắt lại, nàng xoay mặt đi, bàn tay siết chặt mảnh ngọc đến trắng bệch. Qua một lúc sau mới xoay mặt lại, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên lửa hận.

"Quả nhiên... Là ngươi."

Đã không biết bao nhiêu lần nàng suy đoán chủ nhân thật sự của mảnh ngọc Hồ Điệp đó là ai, mà lần suy đoán nào, kết quả cuối cùng đều hướng về Cố Dân Chương. Nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt, nàng vẫn bị bàng hoàng và choáng váng, tựa như sét đánh ngang tai.

"Cố tướng quân, ngươi còn nhớ... hai mươi năm trước, tại Tấn Thành... Ngươi từng ra tay giết chết một phụ nhân tay không tất sắt, ngươi nhớ không?"

Giọng nàng nghẹn lại, kìm nén bi phẫn, thiếu chút nữa là nàng đã bóp nát mảnh ngọc bội trong tay.

Cố Dân Chương sững sờ, ông định thần lại, sau đó nhắm mắt hồi tưởng, đến khi mở mắt ra lại bất lực thở dài.

"Không nhớ, ta đã giết quá nhiều người, vô luận là binh sĩ trên chiến trường hay bách tính trong chiến loạn, tất cả đều gục xuống dưới tay ta nhiều không đếm xuể."

...Ông ta không nhớ, ông ta cư nhiên không nhớ. Một sinh mệnh vô tội bị ông ta giết chết, vậy mà ông ta nói ông ta không nhớ...

Nước mắt lăn dài trên dung nhan xinh đẹp, lồng ngực phập phồng, máu huyết cuộn trào, Lý Ninh Ngọc cố gắng hít thở để đè xuống xung động muốn giết người.

Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc cố gắng kiềm chế cảm xúc, ông đột nhiên ý thức được điều gì, chậm rãi lên tiếng hỏi: "Phụ nhân ấy là thân nhân của con sao?"

"Là thân mẫu của ta!!!" Lý Ninh Ngọc hét lớn, lời vừa dứt liền rút trường kiếm ra, chỉa thẳng vào ngực trái của Cố Dân Chương: "Ngươi nói đúng, ta không nên thương cảm cho ngươi. Bách tính vô tội chết trong tay ngươi nhiều không kể siết. Ngươi có ngày hôm nay, cũng là quả báo mà ngươi đáng nhận lấy."

Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc, bất lực cười, chậm rãi lên tiếng.

"Ừm, rất tốt. Ta giết mẫu thân của con, hôm nay chết dưới kiếm của con cũng là đều tất yếu. Đâm thẳng vào đây, vì mẹ con mà báo thù."

Thế nhưng Lý Ninh Ngọc không làm được, tay cầm kiếm của nàng do dự. Cố Dân Chương thấy vậy liền tiến về trước một bước. Mũi kiếm cứ như vậy mà xuyên qua lớp áo, đâm vào da thịt. Lý Ninh Ngọc hoảng hốt, vội vã lui về sau một bước, tay cầm kiếm cũng trở nên run rẩy.

"Ta dường như nhớ ra rồi." Máu đã chảy quá nhiều, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, thanh âm phát ra cũng ngày càng nặng nề. Thế nhưng ông vẫn nắm chặt kiếm, không có ý để cho Lý Ninh Ngọc rút kiếm ra: "Trong ngôi nhà nhỏ ấy, ta từng giết chết một mỹ phụ. Lúc đó, ta không muốn nàng bị binh sĩ vũ nhục liền một kiếm xuyên thẳng lồng ngực nàng, máu tươi của nàng bắn khắp người ta."

Cố Dân Chương cảm thấy thanh kiếm trên tay mình càng lúc càng run rẩy, ông âm thầm buông tay ra, ngoan tuyệt dùng lời cay độc, tàn nhẫn kích động hận thù trong người Lý Ninh Ngọc.

"Nàng khi ấy mở to hai mắt nhìn ta trừng trừng, giờ ngẫm lại, có thể nàng tức tưởi, chết không nhắm mắt."

"Câm miệng, câm miệng lại cho ta!!!!"

Lý Ninh Ngọc gầm lên, tựa như mãnh thú bị tổn thương, nàng rút kiếm ra, huy động kiếm trong tay, xuyên thẳng vào trái tim người trước mặt, thế nhưng khi nhìn đến Cố Dân Chương, nàng lại không thể làm được.

Thanh kiếm dừng lại trước ngực trái, khoảnh khắc khi Lý Ninh Ngọc buông kiếm, Cố Dân Chương liền vội vã nắm chặt tay nàng, ép nàng cầm kiếm. Sau đó ông dùng toàn bộ sức lực sau cùng, đem kiếm xuyên thẳng qua trái tim mình.

Gió bỗng dưng thổi lên, mang theo tiếng cuộn trào dữ tợn của từng con sóng vỗ bờ.

Phía xa xa vang lên tiếng ngựa phi nước đại, thiên quân vạn mã từ nơi đường chân trời ầm ầm xông tới. Mười dặm bờ sông, gầm vang tiếng kèn trống xung trận.

Thiếu niên tướng quân một thân khôi giáp dẫn đầu đại quân, nàng cưỡi chiến mã màu bạc, tay cầm trường thương, tóc dài tung bay trong gió, mi mục hàm tình, tuấn lãng vô song.

Nàng ấy là người ở trong giấc mộng của nàng mỗi đêm, là người khiến nàng nhung nhớ khôn nguôi.

"Ngân Long!" Cố Hiểu Mộng hét to, Ngân Long câu dưới thân như hiểu ý liền giơ hai chi trước lên hí dài, Cố Hiểu Mộng siết chặt trường thường, sau đó đạp lên đầu Ngân Long Câu, mượn lực bay thẳng về phía trước.

"Lý Ninh Ngọc, nếu nàng muốn giết ta thì cứ việc tới giết, hà cớ gì lại chèn ép đoạt mạng lão nhân gia."

Mũi thương sắc nhọn càng lúc càng gần, Lý Ninh Ngọc cố gắng nhìn dung nhan người trước mặt lần cuối. Sau đó, khẽ nhắm mắt lại, mỉm cười.

Khi mũi thương còn cách mi tâm của nàng một phân, đột nhiên, eo nàng bị người nắm lấy kéo đi.

"Quân tiếp viện của Ngu quốc đã tới, Ninh nhi, đi thôi."

Phan Hán Khanh ôm chặt Lý Ninh Ngọc phi lên ngựa bỏ chạy.

Lý Ninh Ngọc không giãy cũng không giụa, nàng tuyệt vọng tựa vào lồng ngực của ca ca, nước mắt lăn dài.

"Ca, thả muội xuống đi. Lần này, nếu như muội đi... Muội bỏ đi như vậy, muội... Muội vĩnh viễn sẽ không thể trở về... Không trở về bên nàng được nữa."

"Ninh nhi, muội tỉnh táo lại đi. Ngày muội cho nàng ăn viên đan dược ấy thì số phận đã định rồi, muội vĩnh viễn cũng không thể trở về bên cạnh nàng được nữa."

===❤️======

*** Lời tác giả:

Ngay từ đầu, số phận của Vương gia đã được định sẵn là sẽ chết rồi. Lòng trung thành của ông ấy, trong mắt thế nhân, chỉ có thể hình dung bằng một chữ 'ngu' ( ngu trung), nhưng ông ấy không còn bất kì một lựa chọn nào khác. Đối với ông ấy, phản bội lại quân chủ chính là phản bội lại tiên đế và quốc gia...

Cho nên, đây là cái kết hợp lý nhất với ông ấy. Ít nhất trong tâm thức của ông ấy, thê tử và nữ nhi của ông vẫn còn sống.