[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 51: Đừng sợ, có ta ở đây!



《Dịch - Văn Giai Hài Tử

Beta - Lý Gia An》

============❤️============

Ba ngày sau lương thực cùng dược liệu dự trữ trong quân doanh cuối cùng cũng hết.

Bách tính không muốn chờ chết trong thành đã kéo nhau ra hết trước cổng thành, những người bị nhiễm bệnh nhẹ cũng cố che giấu bệnh tình lẻn vào trong đoàn người.

Binh lính nhận được mệnh lệnh bằng bất cứ giá nào cũng không cho bất kì ai lọt ra ngoài nên họ chỉ có thể thẳng tay ngăn chặn thế nhưng số người tràn đến trước cổng quá nhiều khiến cho binh sĩ không thể chống đỡ nổi.

Trước cổng thành nhất thời hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Bởi vì toàn bộ thủ vệ binh đều tập trung chắn cổng nên trên đài cao không ai trông giữ, nhiều người dân xô đẩy lọt được vào đến cầu thang dẫn lên tường thành, họ không nghĩ nhiều liền chạy lên trên. Thế nhưng khoảng cách từ trường thành xuống dưới mặt đất dài đến mấy trượng, nếu như nhảy xuống chắc chắn khó sống. Chỉ có điều người dân không nghĩ được nhiều, họ muốn kiếm một đường sống vì vậy đành liều mạng nhảy xuống. Nhiều trai tráng nhảy xuống bể đầu hộc máu, loạng choạng đứng lên đi được vài bước đã gục ngã vì mất máu quá nhiều.

Người trước như vậy thế nhưng người sau lại vẫn không sợ, họ nối đuôi nhau nhảy xuống, tràng cảnh tựa như dân nhảy thành tự sát.

Phía dưới chân thành, xác người nằm la liệt, máu chảy thành sông. Những ai may mắn sống sót, không gãy tay cũng sẽ gãy chân, mà họ may mắn sống cũng nhờ họ nhảy trúng núi xác chết dưới thành, dùng thi thể của người chết làm đệm cho mình tiếp đất an toàn.

Nhiều người sau chạy lọt lên trường thành nhìn cảnh người sống khóc than cho người thân nhảy thành mà chết, còn người chết thì thi thể bê bết máu, huyết nhục mơ hồ, tràng cảnh chết chóc quá lớn hiển hiện ở trước mắt khiến họ rụt chân sợ hãi. Nhảy thành để tìm đường sống nhưng nhảy xong lại mất mạng, điều này đả kích rất lớn đến tâm lý của họ. Cuối cùng họ chỉ có thể ôm lấy người nhà mà bất lực khóc.

Bên trong đại doanh U quân, binh sĩ bây giờ đã phải dùng vỏ cây và dã thảo. Những người bị nhiễm bệnh nhẹ đã trốn đi tìm một con đường sống khác, những người bệnh nặng thì chỉ có thể nằm chịu trận, những người khoẻ mạnh ăn gì thì họ ăn đó, cốt yếu cũng chỉ muốn duy trì một tia hi vọng sống.

Lý Ninh Ngọc ngồi tựa trên đống rơm mệt mỏi gục trong vòng tay của chính mình. Một thân bạch y sạch sẽ bởi vì không có thời gian để thay mà đã sớm biến thành màu tàn tro.

Ở bên cạnh nàng là một tiểu cô nương, nữ hài ngoan ngoãn nằm đó, gương mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, cánh mũi mở to khó khăn hít thở.

Tiểu cô nương không biết chính mình đã bị bệnh đến mức vô phương cứu chữa, bệnh tình chuyển biến xấu quá nhanh, dùng phương pháp chích máu cũng không có tác dụng gì. Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có thể không ngừng châm cứu cho nữ hài, ở bên tai nữ hài động viên muội ấy không được ngủ.

Lý Ninh Ngọc luôn cố gắng để mình thanh tỉnh mà chăm sóc tiểu cô nương, thế nhưng bởi vì chính mình quá mệt mỏi mà nhiều lúc ngủ thiếp đi. Những lúc như vậy, thân thể nữ hài không ngừng nóng lên, cuối cùng hoá thành những tràng âm thanh khàn đục. Nữ hài không ngừng ho, Lý Ninh Ngọc liền giật mình, nàng vội vàng dùng khăn thấm nước ấm lau người cho nữ hài.

Mãi đến khi cơ thể cảm nhận được sự ấm áp mới dịu lại, cơn ho cũng ngừng theo.

Tiểu cô nương vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo lấy ống tay áo của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc dịu dàng nhìn tiểu cô nương trước mặt.

"Tiểu Viên Tử, muội thấy trong người thế nào?"

"Tỷ tỷ, tỷ nói phụ thân muội đã lên thiên đường, tỷ nói xem, khi muội chết đi liệu có thể gặp được phụ thân không?"

Ánh mắt to tròn lanh lợi giờ phút này chỉ còn lại sự đờ đẫn, tiểu cô nương giờ phút này cũng chỉ có thể thì thào nói chuyện. Lý Ninh Ngọc nhìn thấy mà trong lòng không ngừng chua xót, nàng muốn nói lời an ủi nhưng lại không thể mở miệng lừa dối nữ hài, cuối cùng nàng chỉ có thể hé mở đôi môi khô khốc nhẹ giọng nói.

"Không sao, muội sẽ không sao đâu."

"Tỷ tỷ, tỷ bị bệnh rồi sao?"

Tiểu cô nương nói xong thì chuyển tay đang nắm ống tay áo của Lý Ninh Ngọc thành bắt lấy tay tỷ tỷ, muốn tự mình xem mạch cho tỷ tỷ.

Lý Ninh Ngọc thấy vậy cũng vô cùng phối hợp để cho muội ấy chẩn mạch cho mình. Nhìn bàn tay nhỏ bé sưng phù lên đặt đúng nơi mà mình đã dạy trước đó, Lý Ninh Ngọc lại càng đau lòng hơn, âm thanh cũng nghẹn lại.

"Tỷ tỷ rất khoẻ, muội đừng lo."

"Tỷ tỷ bệnh rồi, chỉ có bệnh mới không ngừng rơi nước mắt."

"Ừm, tỷ tỷ bệnh rồi, vậy Tiểu Viên Tử đại phu có thể điều trị bệnh cho tỷ tỷ được không?"

"Tiểu Viên Tử phải làm sao để tỷ tỷ hết bệnh?" Lòng bàn tay nhỏ bé không ngừng đổ mồ hôi, tiểu nữ hài cố gắng mở to đôi mắt của mình ra để nhìn Lý Ninh Ngọc thế nhưng đôi mắt to tròn ngày nào giờ đã sưng húp lên, cố gắng thế nào cũng chỉ có thể hé lên một chút.

Lý Ninh Ngọc vươn tay ra sờ lên trán tiểu cô nương xem muội ấy đã hạ sốt hay chưa, sau đó vuốt ve gương mặt ngây thơ giờ phút này đã xanh xao đến đáng thương, nàng vén từng lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của muội ấy ra sau tai: "Tiểu Viên Tử cười đi, muội cười lên một cái tỷ tỷ liền khoẻ lại."

Tiểu cô nương cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nhưng gương mặt sưng húp khiến cho đôi má lúm đồng tiền không còn được sâu như ngày thường.

Lý Ninh Ngọc vươn một tay ra che đi đôi mắt tiểu cô nương, tay còn lại thì vội vàng lau sạch nước mắt của mình. Sau đó nàng bỏ tay ra, mỉm cười nhìn tiểu cô nương trước mặt.

"Muội nhìn nè, tỷ tỷ đã khỏe lại, Tiểu Viên Tử thật lợi hại."

"Vậy là... Muội cũng có thể trở thành... Nữ đại phu, phải không... Tỷ tỷ?"

Thị lực của tiểu cô nương dần mờ đi, thanh âm cũng càng lúc càng yếu đi.

Lý Ninh Ngọc miệng mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, nàng ghé lại gần bên tai tiểu cô nương, nhỏ giọng nói ra từng chữ một khiến tiểu cô nương vui vẻ trước khi giã từ cuộc sống này.

"Muội là nữ đại phu lợi hại nhất thiên hạ."

Đêm thu, trăng sáng cô độc.

Cả ngày lẫn đêm, khói đen mịt mù không ngừng bốc cao tận trời xanh, xa xa nhìn lại tựa như cầu nối giữa thiên và địa, cỏ dại xung quanh cũng bị cháy xém mãi không dứt, những ngọn đồi ngọn núi bao quanh Tấn Thành giờ phút này tựa như mãnh thú giương nanh múa vuốt, chực chờ nuốt chửng con mồi trong miệng.

Một tràng âm thanh khoái mã phi nước đại vang lên phá vỡ sự im lặng tuyệt vọng, tiếng vó ngựa không ngừng dồn dập tới, cổng thành đóng chặt bỗng chốc được mở toang ra.

Nữ tướng đeo mạn che mặt cưỡi trên chiến mã màu bạc đứng sừng sững giữa thành trì, phía sau lưng nàng là một đoàn mã xa chở đầy ấp lương thực cùng dược liệu.

Thủ vệ binh ở trên đài cao vội vàng chạy xuống, họ cùng những binh lính dưới thành nhìn thấy trên quân kỳ thêu chữ 'U' liền mừng đến khóc, không ngừng hò reo: "Tướng quân về rồi, tướng quân về rồi!!! Chúng ta được cứu rồi!!!"

Ngân Long Câu phi nước đại tiến thẳng về hướng quân doanh. Nữ tướng xoay người nhảy khỏi lưng ngựa, nàng điên cuồng tìm kiếm trong doanh hình bóng quen thuộc thế nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu, nàng hỏi một vài binh sĩ thì có người chỉ nàng ra bãi cỏ, nàng vội vàng chạy theo lời nói của binh sĩ, quả nhiên người nàng ngày đêm lo lắng đang ở đây.

Lý Ninh Ngọc đưa lưng về phía nàng, sườn mặt lạnh lùng, dáng người mảnh khảnh, nàng ấy ngồi im bất động bên cạnh đống tàn tro tựa như đang hòa làm một với màn đêm mênh mông.

Nàng muốn chạy về phía nàng ấy nhưng lại sợ nàng ấy bị kinh động nên chỉ có thể kìm lòng lại, từ từ đi đến gần nàng ấy, ngồi xuống bên cạnh.

"Lý Ninh Ngọc."

Người được gọi tên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt người ấy tràn ngập sự trống rỗng.

"Lý Ninh Ngọc." Cố Hiểu Mộng lại gọi tên người bên cạnh một lần nữa.

Đôi môi Lý Ninh Ngọc khẽ mở, lồng ngực phập phồng thế nhưng nàng cũng chỉ im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng, tựa như người trước mặt chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Trái tim Cố Hiểu Mộng đột nhiên co thắt lại đau đớn, nàng do dự một chút mới dám vươn tay ra chạm vào gương mặt Lý Ninh Ngọc, cơ thể Lý Ninh Ngọc khẽ run lên.

Ngón tay vuốt ve gương mặt hốc hác, thanh âm nàng nghẹn lại: "Lý Ninh Ngọc, là ta, ta về rồi."

Lý Ninh Ngọc không tin vào mắt mình, đôi con ngươi run rẩy, nàng chậm chạp vươn tay chạm vào cằm người trước mặt. Những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve ngũ quan bị gió bụi tháng năm của sa trường mài giũa. Qua một lúc lâu nàng mới biết chính mình không phải nằm mơ, đôi mắt trũng sâu chảy ra từng giọt nước mắt nóng hổi, nước mắt cứ vậy mà lăn dài trên gương mặt hốc hác của nàng.

Cố Hiểu Mộng chưa từng thấy Lý Ninh Ngọc khóc bi thương đến vậy, nàng vội vàng vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng ấy. Thế nhưng nàng chưa kịp làm gì hết thì nàng ấy đã vòng tay qua cổ nàng, đem nàng ôm chặt lấy, nàng ấy tựa như một người đang đuối nước, ở giây phút cuối cùng lại bắt được phao cứu sinh, duy trì sinh mệnh. Nàng đau lòng đem bạch y siết chặt vào lòng mình, ở bên tai nàng ấy nhỏ giọng an ủi.

"Tốt rồi, ta ở đây sẽ không có việc gì hết."

Lý Ninh Ngọc ở trong lòng nàng, chống đỡ không nổi mà bật ra tiếng khóc xé nát tâm can.

"Ta không cứu được muội ấy, không cứu được muội ấy... Không cứu được bọn họ..."

Nàng giật lấy vạt áo trước của Cố Hiểu Mộng, nước mắt ướt đẫm một mảng lớn trước ngực.

Những người Lý Ninh Ngọc nói, Cố Hiểu Mộng không biết tất cả bọn họ là ai nhưng nàng vẫn rất kiên nhẫn vuốt ve tấm lưng đơn bạc của nàng ấy, không ngừng an ủi.

"Không phải lỗi của nàng. Ta về rồi, ta ở đây."

"Ta không thể cứu được muội ấy, ta không thể cứu được muội ấy..." Thân thể Lý Ninh Ngọc run rẩy kịch liệt, nàng đau đớn khóc, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói 'ta không thể cứu được muội ấy'.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc mất kiểm soát như vậy, lời nói an ủi gì cũng không nói ra được, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy nàng ấy, cùng nàng ấy khóc.

Qua một lúc lâu sau, thân thể trong lòng nàng mềm nhũn, cánh tay đang vòng qua cổ nàng bị tuột xuống. Cố Hiểu Mộng nhìn người trong lòng, chỉ thấy trên trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu, đôi mắt nhắm chặt, ngất trong lòng nàng.

"Thái y, thái y đâu?!!!"

Cố Hiểu Mộng vội vàng bồng Lý Ninh Ngọc về soái trướng, thái y cũng vừa kịp lúc xuất hiện.

Một sợi chỉ bạc cột ở cổ tay Lý Ninh Ngọc, đầu còn lại được thái y giữ ở trong tay, cẩn thận chẩn mạch, chỉ thấy đôi mày thái y càng ngày càng nhíu lại thành một đoàn.

"Thế nào? Nàng ấy vẫn ổn, phải không?" Cố Hiểu Mộng ngồi ở một bên mà lòng dạ đều rối hết cả lên, nàng sợ phải nghe bất kì một tin không tốt gì từ phía thái y.

"Mạch loạn khí hư, dường như đã làm việc quá sức. Theo mạch tượng và triệu chứng, phu nhân có thể vẫn chưa bị nhiễm dịch..."

"Tốt, rất tốt... Như vậy rất tốt..." Cố Hiểu Mộng thở phào một hơi, tựa như trút được gánh nặng ngàn cân.

"Tướng quân chớ vội khinh xuất, dịch hạch có thời gian ủ bệnh nhất định... Bây giờ ti chức sẽ đi sắc thuốc điều trị cho phu nhân."

"Dùng dược liệu tốt nhất, ta chỉ cần nàng khỏe mạnh bình an. Ở đây, ta ngàn vạn lần cảm tạ ơn của ngươi."

"Tướng quân nặng lời rồi, trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của ti chức. Phu nhân thể hư huyết nhược, cần được nghỉ ngơi bồi bổ hợp lý, ti chức sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho phu nhân. "

"Ta hiểu rồi, đa tạ thái y." Cố Hiểu Mộng khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt nàng liền trở nên sắc lạnh: "Thái y phải nhớ, nàng bình an thì ngươi cũng sẽ bình an, nàng bình an, bản tướng tất không bạc đãi ngươi."

"Ti chức hiểu rõ, ti chức sẽ theo sát tình hình sức khỏe của phu nhân, xin tướng quân yên tâm."

"Tốt, lui xuống đi."

Thái y lau mồ hôi, vội vàng chấp tay hành lễ rời khỏi soái trướng. Trước đây khi Chương vương phi khó sinh, vương gia đã hạ lệnh nếu vương phi có bất trắc gì thì tất cả đều phải bồi táng theo vương phi. Từ đó, trong dân gian đã truyền miệng câu nói Chương vương ái thê như mạng, thật không nghĩ tới Tiêu Vũ vương bây giờ cũng vậy. Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, chẳng những tài hoa hơn người mà tính khí cũng giống hệt, vì thê tử mà không tiếc tay đại khai sát giới.

Sau khi thái y rời đi, Cố Hiểu Mộng vén rèm lên, ngồi xuống bên giường. Nhìn Lý Ninh Ngọc mặt mày hốc hác xanh xao, trong lòng nàng lại đau, nàng vươn tay vào trong chăn bông nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, dường như chỉ có như vậy mới có thể trấn an được nội tâm của nàng.

Mặt trời ló dạng, Cố Hiểu Mộng không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Mãi cho đến khi có có âm thanh của binh sĩ truyền vào.

"Tướng quân, ngài có trong đó không?"

Cố Hiểu Mộng mệt mỏi mở mi mắt, nàng đứng dậy xoa xoa cái lưng đau nhức, sau đó đi đến trước cửa trướng bồng kéo rèm trướng lên.

"Có chuyện gì?"

" áng nay khi sắp xếp di vật của chúng binh sĩ để lại, bọn thuộc hạ đã tìm thấy bức thư này dưới một cái gối. Chỉ là bức thư này... Gửi tướng quân ngài." Viên binh sĩ cẩn trọng dâng bức thư lên cho Cố Hiểu Mộng.

"Cho ta?" Cố Hiểu Mộng nghi hoặc nhận lấy bức thư, sau đó nàng phất tay cho viên binh sĩ lui xuống. Cầm bức thư trở ngược vào trong đặt ở trên bàn. Nàng do dự một hồi lại cầm lên mở ra xem.

Chỉ mới đọc được vài chữ mà đôi mắt nàng đã đỏ lên, nàng siết chặt thư trong tay, sau đó đem nó nhét trở lại, đặt ở trên bàn. Nàng đi đến bên cạnh giường, nhìn dung nhan xinh đẹp tái nhợt đi, trong lúc ngủ mãi chưa dậy nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, nàng đưa tay xoa ấn đường của bạch y nữ tử để nó giãn ra, nhẹ giọng hờn trách.

"Ta bất quá mới đưa nàng một phong hưu thư, vậy mà nàng liền đáp trả ta bằng một phong tuyệt mệnh thư. Tâm nhãn sao lại nhỏ như vậy chứ?! Hẹp hòi quá đi mà!"

Trong trướng bồng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, người trên giường không có bất kì phản ứng gì với Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng liền cúi người, ở bên tai nàng ấy mà mấp máy môi thì thầm.

"Những gì nàng nợ ta, nàng vẫn chưa trả hết. Đừng vọng tưởng rời bỏ ta mà đi Tây phương cực lạc."