Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 10: Bắt đầu chuyến săn bắn



Bầu trời mùa xuân ấm áp, những cánh hoa đào bay trong gió, hôm nay Tiểu Song sẽ cùng đoàn quân của hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn, nghe nói là để tiếp đón thái tử của An Lạc Quốc, chuyến đi săn gồm có các hoàng tử và công chúa, tiểu vương gia theo cùng. Ngoài ra vì Bạch Lãnh cũng là người của An Lạc Quốc nên cũng sẽ đi cùng trong chuyến đi này.

Điểm hẹn là ở quảng trường trước cổng hoàng cung, Tiểu Song khoác một bộ hồng y tươi tắn, trang điểm nhẹ nhàng, phía sau lưng còn không quên mang theo một bộ cung tên đi về phía mọi người đang chờ sẵn ở trước mặt.

Hoàng thượng nhìn thấy cô, ánh mắt trìu mến:

"Con đến rồi sao? Chuyến đi này không tránh khỏi nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận đừng để bị thương nhé!"

Tiểu Song cười tươi gật đầu, cô từ trước đến nay chỉ biết đến việc đi săn thông qua mấy bộ phim, lần này được trực tiếp trải nghiệm quả thật là trong lòng vô cùng nôn nao.

Thế nhưng vừa nhìn thấy cô, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử vì còn ghi hận việc cô xen vào chuyện của bọn hắn với Bạch Lãnh, lên tiếng trêu ghẹo:

"Tỉ tỉ còn mang theo cả cung nữa sao? Xem chừng không bắn được thỏ mà lại làm người khác bị thương thì thành chuyện lớn."

Tiểu Song bình tĩnh lấy một mũi tên ở phía sau lưng ra, đưa về phía trước ngắm nghía, đáp:

"Nếu lỡ không may bắn trúng hai đệ thì hãy tha thứ cho tỉ nhé, bởi vì tài nghệ của tỉ có hạn nên không thể trách tỉ được."

"Tỉ dám!?"

Hoàng thượng trông thấy cãi nhau, cau mày:

"Hai ngươi nếu còn nói tiếp thì ở lại hoàng cung!"

Tiểu Song nhìn thấy phụ hoàng thiên vị cho cô như vậy, quay sang hướng khác cười trộm.

Ngũ hoàng tử bất lực không cãi tiếp nữa, tức giận phóng ngựa đi trước.

Hoàng thượng chỉ biết lắc đầu, cái đám hoàng tử này lúc nào cũng chỉ biết phân biệt Tiểu Song là khác ngạc nương sinh ra, cho nên từ nhỏ đã bỏ chúng chỉ chơi cùng nhau, còn Tiểu Song chỉ biết lủi thủi chơi một mình, ông thật sự mong bọn chúng có thể hòa thuận với nhau chứ không phải tranh cãi, đấu đá nhau như bây giờ.

"Được rồi Tiểu Song, do không biết cưỡi ngựa nên con hãy đi cùng một trong số những người ở đây, con muốn đi cùng với ai?"

Đột nhiên phía sau có một người cưỡi ngựa tiến lên, mà Tiểu Song vừa trông thấy người này thì không khỏi hốt hoảng, chân cũng thụt lùi về sau một bước.

"Anh... Vì sao anh lại ở đây?"

Là Vũ Hàn Sinh, cô không hề nhìn lầm, Tiểu Song lúc này đầu như muốn bốc khói, tên này hắn thật sự điên rồi chăng? Cô chỉ vì sơ ý ném cây lau nhà vào người hắn mà hắn bám theo cô từ kiếp này đến kiếp khác sao?

Nếu biết trước Hàn Vũ Sinh là một tên điên như vậy, lúc đó Tiểu Song cô nhất định ngàn vạn lần sẽ không bao giờ ném cây lau nhà đó a!

Hàn Vũ Sinh nhìn cô, nhếch miệng cười:

"Tại hạ là Bạch Khiêm, thái tử của An Lạc Quốc, nếu cô không ngại thì có thể đi cùng với ta."

Tiểu Song thầm nghĩ có chết cũng không đi cùng với hắn.

Cô còn nhớ lần trước ma nữ nói Hàn Vũ Sinh sẽ nhập vào thân xác ai đó ở thế giới này, chẳng lẽ hắn đã vào cơ thể của Bạch Khiêm thái tử An Lạc Quốc? Hay chẳng qua chỉ là sự trùng hợp giữa người với người?

Dù thế nào đi nữa thì cô cũng nhất định phải đề phòng tên Bạch Khiêm này.

Tiểu Song lắc đầu:

"Xin cáo lỗi, nhưng tôi không quen đi với người lạ, vì vậy tôi sẽ không đi với anh."

Bạch Khiêm chìa tay ra dấu hiệu mời cô lên ngựa:

"Từ lạ rồi ắt sẽ thành quen, yên tâm, đi với ta chắn chắn sẽ săn được rất nhiều thú rừng, không làm cô thất vọng."

Cô không thèm để ý hắn, nói với hoàng thượng.

"Người có thể chọn giúp con được không?"

Hoàng thượng biết ý con gái không muốn đi cùng Bạch Khiêm bèn nói:

"Hoàng Khải, ngươi đi cùng con gái ta, dù sao cũng cần hâm nóng tình cảm."

Hoàng Khải vốn dĩ không thích nhưng cũng đành nghe theo, khó chịu đỡ cô ngồi lên ngựa.

Còn về phần Bạch Khiêm hắn không nói gì thêm, thần thần bí bí đi phía sau ngựa của Hoàng Khải và cô.

Bạch Lãnh cũng ở gần đó, hắn không trò chuyện với ai trong suốt đoạn đường, hắc y một mình cưỡi ngựa cùng đoàn quân.

Nhìn thấy Bạch Lãnh đi ngang, Tiểu Song như bắt gặp bằng hữu, đưa tay lên chào anh ta, vậy mà anh ta một chút cũng không thèm nhìn cô, phất ngựa chạy đi mất, Tiểu Song phồng má, cảm thấy con người này thật là chảnh chọe, dù sao cũng có chút quen biết, vẫy tay chào một cái thì gặp diêm vương sao?

Hoàng Khải thấy cô không chịu ngồi yên, trầm giọng:

"Nếu công chúa còn nghịch ngợm, ta sẽ cho cô xuống đất."

Tiểu Song giận Bạch Lãnh một phần, giận tên này là mười phần a!

"Anh dám vứt tôi xuống đất thì tôi cũng sẽ khiến anh phải đi bộ cùng với tôi."

Hoàng Khải không thèm chấp nhứt với cô, tập trung phất ngựa đi xuyên qua phố chợ.

Tiểu Song tuy rằng không thích tên Hoàng Khải này cho lắm, nhưng quả thật tướng mạo anh ta tuấn tú, lúc cưỡi ngựa cũng có chút uy phong, ma nữ phải lòng anh ta quả thật cũng đều có lí do cả.

Đoàn đi săn của hoàng cung xuyên qua kinh thành phồn hoa nhộn nhịp, băng qua những cánh đồng xanh bát ngát, sau cùng cũng tới được khu rừng ở phía trước, có tên gọi là Mộ Lâm Sơn, nơi đây rừng già bao trùm cả ngọn núi, cảnh vật hoang dã, thích hợp để trải nghiệm chuyến đi săn thú vị.

Tiểu Song không biết rằng, đằng sau chuyến đi thú vị này là nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.