Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 39: Em nguyện chờ anh



Trần Tiểu Song không có quá nhiều tâm trạng để đi đến trường, hôm qua cũng là một ngày như mọi ngày khác của cô ở thế giới hiện đại, sau khi tan học liền phải đi làm thêm đến tận khuya mới được trở về nhà, sau đó lại phải tiếp tục học bài cho ngày hôm sau, bởi vì ở thời cổ đại đã lâu roof cô không có làm lụng nhiều như thế này nên hôm nay bắt đầu lại công việc liền cảm thấy tay chân đau nhức rã rời, chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà.

Thế nhưng nếu không cố gắng, phần học bổng mà cô phải lấy để đóng học phí cho học kì sau sẽ không cánh mà bay, vì vậy nên dù có mệt mõi gấp mấy cô vẫn phải nỗ lực đến cùng.

Tiểu Song bước vào lớp, đột nhiên thấy mọi người trong lớp chưa gì đã nhìn thẳng chằm chằm vào cô như có chuyện gì.

Một nam sinh chạy lại hỏi:

"Tiểu Song, ban nãy Hàn Vũ Sinh vừa đến lớp chúng ta, tuyên bố cậu là bạn gái của cậu ta, điều này là thật sao?"

Tiểu Song nghe xong, liền cảm thấy cái tên Hàn Vũ Sinh này đúng là rãnh rỗi không có chuyện làm nên đến đây tìm cách phá cô đây mà.

Cô để cặp xuống ghế, ngồi xuống bày vẻ mặt không quan tâm:

"Đừng để ý anh ta làm gì, toàn là nói nhảm thôi."

Mấy người trong lớp nghe vậy cũng thở phào, ngồi xuống chuẩn bị vào tiết học, ai cũng cho rằng Trần Tiểu Song tuy xinh đẹp, thế nhưng hoàn canh gia thế lại nghèo khó, còn thêm tính tình của cô ấy nên một người điển trai và có gia thế khủng như Hàn Vũ Sinh sẽ không thích cô ấy.

Thế nhưng trước nay Hàn Vũ Sinh nổi tiếng ăn chơi, cũng chưa lần nào công khai ai là bạn gái thật sự của anh ta cả, vì điều này mà khiến cả lớp ai nấy cũng phải đặt ra nghi vấn.

Mãi cho đến giờ ra chơi, khi Tiểu Song vẫn đang mải mê ngồi xem cách giải bài toán thì phía sau cô Hàn Vũ Sinh mang theo một hộp sữa và một chiếc bánh dâu tây đặt lên trên bàn cô.

"Có cần chăm chỉ học đến vậy không? Ăn một chút đi nếu không sẽ đói bụng."

Mà cảnh này khiến cả lớp "ồ" một trận, đây rõ ràng là sự thật rồi, đại thiếu gia ăn chơi Hàn Vũ Sinh đang theo đuổi Trần Tiểu Song.

Tiểu Song cau mày, đứng dậy khoanh tay hỏi thẳng Hàn Vũ Sinh.

"Anh đừng làm người khác chú ý nữa, tôi cần học bài, hãy để cho tôi yên tĩnh."

Hàn Vũ Sinh tháo hộp sữa ra:

"Học thì học cũng phải ăn gì đó hay uống gì đó mới có sức chứ."

Tiểu Song cũng không từ chối, nhận lấy hộp sữa, nói:

"Nhưng mà anh đừng có bày trò nữa được không? Anh có biết vì mấy câu nói đùa của anh mà cả lớp của tôi hôm nay nhìn tôi với thái độ kì cục lắm đó."

Hàn Vũ Sinh che miệng cười, ngang nhiên nói:

"Tôi là đang nói nghiêm túc chứ đã đùa giỡn bao giờ đâu?"

"Cái tên này, nói cái gì nữa vậy?"

Tiểu Song nhìn ánh mắt của đám học sinh trong lớp, ho khan hai tiếng:

"Thôi không nói chuyện với anh nữa, đi chỗ khác mà chơi."

Hàn Vũ Sinh sau lần trở về từ thời cổ đại cùng Tiểu Song và điều tra về tình hình cuộc sống của cô, anh cảm thấy cô thật sự rất khác biệt, dù rằng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống đơn thân một mình nhưng cô vẫn không bao giờ từ bỏ mà nỗ lực để chống chọi với cuộc sống cực khổ.

Thay vào đó anh lại ăn chơi trác táng và ỷ lại vào gia tài khổng lồ của ba mẹ mình, lại còn làm ra mấy chuyện đáng khinh nữa, nghĩ lại quả thật có chút xấu hổ.

"Trần Tiểu Song, nói tóm lại đây là tình cảm đơn phương độc mã của tôi, tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em từ bây giờ, em có thể không đồng ý nhưng tôi sẽ không từ bỏ."

Tiểu Song nhìn Hàn Vũ Sinh mặt dày giữa chốn đông người vội bịt miệng anh ta lại, nói nhỏ:

"Anh bị gì vậy, đột nhiên lại nghiêm túc như vậy? Anh cũng biết rõ người tôi yêu là ai mà, vì vậy đừng nói nhảm nữa mà đi về lớp của mình đi."

"Cô cũng biết rõ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây được, vì vậy thay vì cứ khổ sở đau buồn vì một người không tồn tại thì hãy chấp nhận tình cảm của tôi."

Tiểu Song nghe đến hai chữ "không tồn tại", cảm thấy lồng ngực đột nhiên khó thở, bất giác hai mắt cũng đỏ bừng giống như sắp khóc.

Mà đám học sinh nhìn khuôn mặt Tiểu Song lúc này càng cảm thấy kì lạ hơn, cô gái này nổi tiếng đanh đá đến bọn con trai còn sợ, bây giờ đột nhiên lại yếu đuối trông như sắp khóc, trong một ngày mà có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra.

Tiểu Song ngồi lại xuống ghế, cô lật sách trong vô thức, giọng trầm lặng:

"Tôi tin anh ấy sẽ đi tìm tôi."

Những ngày sau đó, Hàn Vũ Sinh vẫn luôn theo đuổi Tiểu Song, nhưng cô cũng không từ bỏ việc chờ đợi Bạch Lãnh, cô tin anh nhất định sẽ đến tìm cô.

Anh sẽ đến tìm em mà, có đúng không?

Năm tháng dần trôi đi, đến khi Tiểu Song tốt nghiệp trường cấp ba, cô tiếp tục học đến đại học, cô đỗ vào một trường đại học tốt, thế nhưng học phí lại quá cao so với khả năng chi trả của cô.

Mà lần này, cô thật sự cảm thấy biết ơn Hàn Vũ Sinh, anh ta đã đóng giúp cô tiền học phí.

Cô cảm thấy rất khó xử, vì vậy đã nói với anh ta rằng sau khi tốt nghiệp đại học và tìm được việc làm, cô nhất định sẽ trả lại cho anh khoản nợ này.

Hàn Vũ Sinh không đồng ý, thế nhưng cô cứng đầu nói rằng nếu như không làm như vậy cô sẽ nhất quyết không nhận tiền của anh vì vậy anh ta cũng đành bất lực gật đầu.

Bốn năm đại học thật vất vả, Tiểu Song vẫn như thường lệ vừa học vừa làm thêm để chi tiêu sinh hoạt, ngoài ra cũng tiết kiệm được một ít.

Thế nhưng, mùa xuân, rồi hạ, rồi lại thu, đông từng mùa đi qua, không biết đã bao nhiêu lần lập đi lập lại, Tiểu Song vẫn không gặp được người mà cô chờ đợi...

Có lẽ... Giống như Hàn Vũ Sinh đã nói, người mà cô chờ đợi không hề tồn tại, và sẽ không bao giờ cô có thể gặp lại anh ta một lần nào nữa...