Đêm hôm ấy đi ngủ mọi người đã cảnh giác hơn, ông Văn căn dặn nhóm thợ nếu ai thấy bất kỳ tiếng động lạ nào thì ngay lập tức phải báo động để tất cả mọi người được biết.
Mọi người còn chuẩn bị sẵn vài ngọn đuốc.
Ông chủ nhà thì nhốt hai con chó nhỏ mới mua ở góc mái hiên.
Con Ki thì được xích ngay sát cửa ra vào, xích của nó khá dài, nếu người lạ muốn lại gần cánh cửa gỗ vào nhà chắc chắn sẽ bị nó chồm tới.
Nửa đêm mọi người đang say giấc nồng thì bỗng có tiếng chó sủa, cả hai con chó nhỏ và con Ki đều đồng thanh sủa rất dữ dội.
...!Gâu...gâu...gừ...gừ...gâu...gâu...
Lúc này tất cả người trong nhóm thợ đều tỉnh giấc, mọi người nhổm người lên nghe ngóng quan sát xung quanh và thì thầm bàn tán:
- - Chẳng lẽ có trộm.
- - Không phải đâu, mấy con chó nhỏ lạ nhà sủa thôi.
- - Hay là có ma, chó nhìn thấy ma, mình không thấy được đâu.
- - Mọi người trật tự nghe ngóng xem sao.
Bỗng nhiên gió thổi mạnh làm tất cả mọi người có cảm giác lạnh hơn, tiếng lá cây xào xạc nghe giống như có sự tác động vào.
Những tiếng động lạ phát ra từ phía ao cá, như thể có người đang bơi lội dưới ao.
Lúc này ông Văn ra lệnh:
- - Anh em chia ra làm hai đi về hai phía bờ ao kiểm tra xem.
Nhớ mang theo gậy và đuốc soi sáng.
Mọi người lập tức ra khỏi lán trại châm lửa đốt đuốc rồi chia làm hai nhóm đi vào khu vườn cây um tùm hướng ra phía bờ ao.
Thằng Nguyên đi cùng ông Văn và một anh thợ khác, đi đầu là ông Văn cầm đèn pin soi, sau là anh thợ cầm gậy và cuối cùng là thằng Nguyên cầm theo ngọn đuốc.
Ba người đi ra đến bờ ao thì cũng nhìn thấy ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc của nhóm người bên kia.
Ông Văn soi đèn pin xuống dưới ao kiểm tra một lượt, trên mặt ao có một khoảng nước màu đỏ giống màu máu khiến mọi người giật mình sợ hãi.
Hai nhóm thợ gặp nhau ở gần ngôi mộ, khi ấy mọi người cùng nhau soi sáng kiểm tra thấy ngôi mộ có những vết toác lớn trông rất đáng sợ.
Một anh thợ nói:
- - Chẳng lẽ ma đào mồ sống lại.
Anh thợ đi cùng ông Văn và thằng Nguyên nói:
- - Lúc nãy chúng tôi còn thấy có màu đỏ như màu máu ở dưới ao.
Mọi người nhao nhao:
- - Vậy sao, gê quá.
Ông Văn nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
- - Hồi ngày rõ ràng bác chủ nhà cùng hai cậu nhóc đã ra đây lấp đất vào ngôi mộ, sao giờ nó lại toác ra như vậy.
Một anh thợ nhút nhát nói:
- - Thôi quay về lán đi, ở đây gê quá.
Thằng Nguyên có cảm giác bất an, dù nó thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó vẫn tin rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
Sau đó mọi người cùng nhau quay về lán trại ngủ, lúc này không còn nghe thấy tiếng chó sủa nữa.
Sáng sớm hôm sau đám thợ bị đánh thức bởi tiếng gọi lớn của ông bà chủ nhà.
Họ có lẽ bị mất gì đó và đang đi tìm.
Lúc này ông Văn và thằng Nguyên nhanh chân chạy ra xem có chuyện gì.
Ông Văn gặp ông chủ nhà hỏi:
- - Có chuyện gì vậy bác?
Ông chủ nhà chỉ tay vào cái lồng nói:
- - Không rõ hai con chó nhỏ tôi mới mua về biến đâu mất, sáng ra chỉ thấy cái lồng không, mà nắp lồng nhốt còn bị tung ra nữa.
Giờ vợ chồng tôi phải đi tìm xem chúng chạy đi đâu.
Ông Văn nói:
- - Vậy à bác, giờ vẫn sớm để tôi bảo anh em đi tìm giúp bác.
- - Vậy phiền mọi người quá.
- - Không có gì đâu bác, Nguyên này, cháu về bảo mọi người đi tìm giúp hai bác lũ chó con xem chúng chạy đi đâu.
- - Vâng ạ.
- Thằng Nguyên nói rồi chạy về lán thông báo cho mọi người.
Tất cả nhóm thợ cùng với ông bà chủ nhà đi quanh nhà và khu vườn để tìm hai con chó nhỏ.
Khi mọi người ra đến cái ao thì thấy hai con chó nhỏ nổi trên mặt nước, chúng có lẽ đã chết.
Mọi người lấy sào dài kéo chúng vào bờ, quả nhiên hai con chó đều đã chết, trên cơ thể chúng có nhiều vết rách giống như thể bị móng vuốt hoặc hàm răng sắc nhọn gây ra.
Lúc này mọi người mới nhớ đến chuyện phát hiện có máu trên mặt ao đêm hôm qua.
Ông Văn kể lại cho ông bà chủ nhà nghe hết chuyện xảy ra về đêm.
Bà chủ nhà lo lắng nghĩ về ma quỷ, còn ông chủ nhà suy nghĩ khác, ông nói:
- - Con Ki thì vẫn xích nên nó không thể gây ra chuyện này được.
Chỉ có thể là có con chó lớn nhà khác chạy vào đây cắn chết hai con chó nhỏ nhà mình.
Bà chủ nhà hỏi:
- - Vậy tại sao nó lại tha vứt xác hai con chó nhỏ ra ao.
Ông chủ nhà chống chế:
- - Tôi không rõ, có lẽ nó định tha ra ngoài nhưng bị rơi xuống ao.
Bà chủ nhà không phục nói:
- - Ông nói nghe vô lý quá, tôi không tin.
Ông chủ nhà cãi cùn:
- - Còn đáng tin hơn là cái chuyện ma quỷ của bà.
Bà chủ nhà thở dài nói:
- - Thôi không tranh luận với ông nữa, giờ lũ chó chết rồi ông tính sao.
Hay mời thầy trừ ma về xem.
Ông chủ nhà gạt đi:
- - Vẫn còn con Ki mà, tôi sẽ mua hẳn một con chó lớn về trông nhà.
Tiền mời lũ thầy cúng ấy gần đủ để mua con chó canh nhà rồi.
Bà chủ nhà biết không thể thuyết phục được chồng nên nói:
- - Vậy tùy ông, giờ tôi chôn hai con chó nhỏ này đi, khổ thân chúng nó.
- - Ừ, bà chôn chúng đi.
Sau đó đám thợ trở lại với công việc, còn ông chủ nhà đi hỏi mua một con chó khác, bà chủ nhà mang chôn cất hai con chó nhỏ ở góc vườn gần bờ ao.
Đêm hôm ấy là giữa tháng, trời quang mây tạnh, dù cuối năm nhưng vẫn có ánh trăng soi rọi, ánh sáng khá mờ nhưng vẫn đủ để nhìn mọi vật xung quanh ở cự ly gần.
Nửa đêm mọi người đang say giấc nồng thì nghe tiếng chó sủa dữ dội rồi tiếng ăng ẳng như tiếng con chó bị thương nghe rất thê thảm.
Thằng Nguyên cùng mọi người bật dậy chạy về phía căn nhà của ông bà chủ nhà, khi đến sân thấy ông bà chủ nhà đã đứng ở đó rồi, ông Văn vội vàng hỏi:
- - Có chuyện gì vậy hai bác?
- - Tôi không rõ nữa, nghe tiếng chó sủa dữ dội vợ chồng tôi bật dậy mở cửa ra.
Mọi người lấy đèn pin soi sáng thấy có máu, hóa ra là con Lu bị thương chảy máu.
Bà chủ nhà vội vàng lấy giẻ băng bó vết thương cho nó.
Ông chủ nhà liên mồm gọi con Ki để xem nó ở đâu nhưng không nghe thấy tiếng gì cả.
Ông lo lắng nói:
- - Không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
Bà chủ nhà vừa băng bó cho con Lu vừa trả lời:
- - Con Lu bị thương như vết cào vết cắn vậy.
Ông Văn lên tiếng:
- - Chẳng lẽ con Lu và con Ki cắn xé nhau.
Ông chủ nhà quan sát kỹ vết thương của con Lu rồi nói:
- - Mấy hôm nay chúng nó rất hoà thuận với nhau, với lại vết thương như thế này không thể do con Ki gây ra.
Tôi sợ có chó sói hoặc con gì đó đại loại như vậy.
Dạo gần đây rất nhiều nhà bị chết gà vịt một cách bất thường.
Ông Văn suy nghĩ, rồi nói:
- - Giờ chúng ta thử chia ra tìm xem, biết đâu lại phát hiện con Ki hoặc con vật nào đó.
Ông bà chủ nhà nói:
- - Vậy nhờ các chú các bác giúp gia đình tôi.
Đám thợ xây cùng ông chủ nhà chia ra đi tìm kiếm xung quanh, ông Văn căn dặn mọi người phải cẩn thận và mang theo gậy gộc cũng như đèn pin hoặc đuốc để soi sáng.
Sau đó mọi người phát hiện có vết máu, họ liền đi theo vết máu ấy, đi quá khu vườn rồi ra đến bờ ao thì vết máu biến mất.
Lúc này mọi người lại đi vòng quanh ao để tìm kiếm, khi ra đến ngôi mộ tạm bợ ở phía bờ bến kia thì tất cả sững người vì những thứ hiện ra trước mắt.
Con Ki máu me be bét có vẻ như đang bị thương rất nặng, nó nằm im thở phì phò như hấp hối.
Ông chủ nhà lao đến ôm lấy con Ki đầy cảm động, khi ông chủ nhà ôm con Ki lên thì phát hiện cái bình bằng đồng nằm ngay bên cạnh con Ki.
Ông chủ nhà ôm con Ki hướng về nhà, mọi người cũng đi theo sau bàn tán, ông Văn thì cầm cái bình bằng đồng đi cuối cùng.
Khi quay trở ra mọi người lại phát hiện chỗ chôn xác hai con chó nhỏ hôm trước chết đất tung tóe một cách kỳ lạ.
Khi trở về đến sân nhà chủ, bà chủ nhà cùng hai cậu con trai vẫn đang chữa trị vết thương cho con Lu.
Khi nhìn thấy ông chủ nhà ôm con Ki với đầy thương tích trên người, hai đứa trẻ liền lao ra.
Chúng thấy con Ki hấp hối liền khóc như mưa, bà chủ nhà cũng rơi lệ hỏi chồng:
- - Sao con Ki lại ra nông nỗi này hả ông?
- - Tôi không rõ, khi tôi cùng mọi người phát hiện nó nằm ở chỗ ngôi mộ đã như vậy rồi.
- - Khổ thân con Ki quá hức...!hức...
Mọi người ở đó đều cảm động trước những gì diễn ra.
Con Ki là một con chó khôn, nó rất biết nghe lời chủ nhà, nó được ông bà chủ nhà và cả hai đứa con trai quý mến.
Bỗng con Ki tru lên tiếng cuối cùng rồi ngục, nó đã chết.
Hai thằng con của ông bà chủ thấy vậy khóc dữ dội hơn, không khí thật ảm đạm.
Con Lu thì rêи ɾỉ không rõ vì đau đớn hay vì buồn cho con Ki chết nữa.
Ông Văn khi ấy bảo đám thợ về nghỉ ngơi, còn ông ở lại xem giúp gì được cho ông bà chủ nhà không.