Ngôi Làng Ma Quái

Chương 14: Làng Bồng Lâm (7)



Bên trong ngôi nhà không thấy bóng dáng của Tô Quyên. Hạ Vĩnh Thành lên tiếng “Anh đã dặn cô ấy ở yên đây rồi mà. Hay là cô ấy lo lắng quá nên nấp đâu đó rồi.”

"Chúng ta vào các phòng khác tìm thử xem, có thể cậu ấy nấp trong góc nào đó.” Triệu Giai Nhân nói.

Cả hai cùng bước vào, chưa đi sâu vào trong nhà, một lưỡi dao đã từ đâu phóng trúng chân Hạ Vĩnh Thành. Anh đau đớn khuỵu xuống. Triệu Giai Nhân quay lại quát lớn “Ai?”

Đứng trước mặt cô là Tô Quyên. Triệu Giai Nhân kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Với một chân bị thương, thì không cách nào chạy trốn được khỏi bọn rối đâu nhỉ?” Tô Quyên mỉm cười độc ác.

“Chuyện này là thế nào? Vả lại Tư Mã Luân đã bị thanh tẩy rồi, bọn rối không còn là mối đe dọa nữa.” Hạ Vĩnh Thành đáp. Anh không muốn để đối phương nắm thế thượng phong. Có điều cô ta nói đúng, vết thương này khiến anh khó lòng mà chạy được, kĩ thuật phóng dao quả là không tồi.

Tô Quyên đã phóng đi con dao trong tay, hiện tại không có vũ khí trong tay, Triệu Giai Nhân cảm thấy không có gì phải sợ, cô quát lớn “Tô Quyên, cậu bị điên rồi à?”

“Thân xác này đúng là Tô Quyên, nhưng người nói chuyện với hai người là tôi, Mạc Xuân Hoa.” Ả ta nói.

“Mạc Xuân Hoa là ai?” Triệu Giai Nhân hỏi, cô tự hỏi có phải Tô Quyên bị đa nhân cách.

Ả ta tiến lại gần, bắt đầu kể “Con bé này đúng là đã tới đây một mình để khám phá làng Bồng Lâm, có điều gan nó như thỏ ấy. Tôi chỉ cần hiện ra và hù dọa, nó đã răm rắp nghe lời.”

Bây giờ thì đã nghe giống Tô Quyên mà cô từng biết, Triệu Giai Nhân quắc mắt nhìn Mạc Xuân Hoa trong thân xác Tô Quyên, cô đã hiểu ra, Mạc Xuân Hoa chính là một hồn ma ở làng Bồng Lâm và câu chuyện hôm qua ả kể là về bản thân mình. Có điều, cô không sao hiểu được, Đường Mộc Nhi đã khẳng định rằng trên đời này không có nhiều hồn ma, thế mà ở làng này có ít nhất là ba hồn ma, chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Hạ Vĩnh Thành cũng có cùng thắc mắc, anh nhớ Mạc Xuân Hoa và Tư Mã Luân đã nhắc đến một người đàn ông tên Lạc Thiếu Hoa, có lẽ ông ta là nguồn cơn của mọi chuyện.

“Cô đã làm gì Tô Quyên?” Triệu Giai Nhân gằn giọng hỏi.

“Đơn giản thôi, thấy cái trận pháp đó chứ? Đó là trận pháp dùng để nhập hồn, con bé chỉ muốn tôi tha cho nó nên đã bày trận pháp theo đúng ý của tôi. Tôi đã bảo chỉ cần nó ngồi trong đó đủ sáu tiếng thì tôi sẽ thả nó ra.”

Trận pháp đó là do chính ả bày ra, đùa rằng đây là trận pháp bảo vệ khỏi ma quỷ, Triệu Giai Nhân lúc đó cũng hưởng ứng theo.

“Vậy là, cô đã muốn dụ tôi tới đây và chiếm xác của tôi?” Triệu Giai Nhân hiểu ra mọi chuyện.

Mạc Xuân Hoa vỗ tay tán thưởng “Chính xác. Khi chiếm lấy thân xác một người, tôi có thể đọc được cả kí ức của họ. Và trong kí ức của con bé này, có một người bạn rất xinh đẹp là cô, Triệu Giai Nhân. Tuy chưa bằng tôi lúc còn sống nhưng quả thật cô xứng với cái tên Giai Nhân đấy.”

“Không có chuyện tôi ngồi yên sáu tiếng đồng hồ để cô lấy xác đâu.” Triệu Giai Nhân nói.

“Nếu cô nhường thân xác đó lại cho tôi, tôi sẽ thả Tô Quyên và Hạ Vĩnh Thành đi, còn nếu không, thì cô tự biết hậu quả đấy.” Mạc Xuân Hoa đe dọa.

Triệu Giai Nhân bắt đầu phân vân, đúng là với tình trạng của Hạ Vĩnh Thành bây giờ rất khó chạy trốn. Cô muốn xác nhận lại mối đe dọa một lần nữa “Tư Mã Luân chưa bị thanh tẩy?”

“Đúng vậy, tên Sử Bá đó nghĩ rằng hắn là đối thủ của Tư Mã Luân sao? Thật là, cả trăm năm rồi mà vẫn còn ấu trĩ.”

Hạ Vĩnh Thành nói nhỏ với Triệu Giai Nhân “Anh sẽ cầm chân cô ta, em hãy chạy ra ngoài và gọi cho Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi tới hỗ trợ.”

“Nhưng mà nếu như vậy anh sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Triệu Giai Nhân cảm thấy cách này không hay.

“Nếu làm theo lời của cô ta thì anh cũng sẽ bị giết thôi. Làm gì có chuyện cô ta để người biết về vụ đổi xác sống sót chứ.” Hạ Vĩnh Thành phân tích. Đúng là như vậy, kế hoạch của Mạc Xuân Hoa vốn là sau khi lấy được xác của Triệu Giai Nhân sẽ bắt trói hai người Tô Quyên và Hạ Vĩnh Thành lại. Sau đó sẽ ra ngoài thành phố tạo chứng cứ ngoại phạm khi Tư Mã Luân giết họ. Theo trí nhớ của Tô Quyên thì hiện tại đã có thể xác định được thời gian tử vong tương đối chính xác.

Triệu Giai Nhân cảm thấy lời của anh khá hợp lý, dù cô có nghe theo lời của Mạc Xuân Hoa hay không thì Hạ Vĩnh Thành vẫn phải chết. Cô nảy ra ý khác “Hay là em liều mạng với cô ta. Sau đó chúng ta cùng rời khỏi đây.”

“Không được, cô ta vẫn giữ được kĩ năng phóng dao, không rõ còn có võ thuật gì không, em chưa chắc nắm được phần thắng.” Hạ Vĩnh Thành biết cô chủ yếu lo về phần anh nên nói thêm “Và cô ta cũng nói rồi, chân anh thế này khó lòng mà chạy khỏi lũ rối. Em yên tâm, cô ta sẽ không để anh chết đâu, vì nếu anh chết, em sẽ không còn lý do nào để trở về làng Bồng Lâm nữa. Và cô ta sẽ không có gan hành động ngoài lãnh địa của mình đâu.”

Trước những phân tích đó, Triệu Giai Nhân gật đầu, chấp nhận kế hoạch của Hạ Vĩnh Thành.