Ngôi Làng Ma Quái

Chương 30: Làng Hoa Lệ (4)



Quách Sinh từng được nghe về tổ tiên của mình. Anh ta được biết ngôi nhà cổ là gia sản của tổ tiên họ khi còn mang họ Mai.

Anh cũng biết có rất nhiều câu chuyện về nhà họ Mai vào 150 năm trước, nhân vật chính đó là con rể của họ.

Dù có rất nhiều dị bản, nhưng câu chuyện do chính bà nội kể lại vẫn là câu chuyện mà anh ta tin nhất. Lạc Thiếu Hoa sau khi rời khỏi làng đã bặt vô âm tín. Trước khi đi, Lạc Thiếu Hoa có nói với vợ rằng nếu cô đổi ý và có hứng thú với tà thuật, có thể đến hang động trước nhà và vào đó, bên trong có đầy đủ những thứ cần thiết để luyện tập.

Lúc đó, hang động đã được ngầm gọi là hang tử thần do những người đi vào đều không thấy trở ra. Vài thân nhân tự an ủi bảo rằng những người vào đó đã lên tiên, Quách Sinh đã cười nhạo suy nghĩ này và bị bà nội mắng. Bà đã bảo rằng “Không phải họ suy nghĩ hão huyền, đó chỉ là hy vọng cố gắng tạo dựng ra để an ủi bản thân.”

Một việc mà anh ta quan tâm đó là làm sao để có được những tà thuật đó, anh ta không hiểu nổi cái làng Hoa Lệ, tại sao lại phải kì thị tà thuật. Nó lấy đi của người khác mang lại cho ta lợi ích, đó không phải là quy tắc của xã hội sao?

Bà nội lấy ra một mảnh giấy, bảo rằng đó là hướng dẫn vào hang động. Nếu không có nó thì những kẻ lạc lối sẽ bị Ngạ Quỷ ăn thịt. Tiếc là bản đồ đã mất một góc lớn, không thể sử dụng được nữa.

Giả sử có kẻ may mắn vượt qua tất cả ngã rẽ, tỉ lệ là 1/1024, thì vẫn còn một cái bẫy cuối cùng. Đó là một trận pháp kết hợp với quyển sách pháp thuật, nếu để trống nó thì sẽ có một con quỷ thoát ra và đoạt mạng kẻ xâm phạm. Cần phải có một vật thay thế ngay sau khi lấy quyển sách ra, nhưng nhà họ Mai cũng đã làm mất.

Quách Sinh đã thắc mắc vì sao họ không thích tà thuật nhưng lại giữ lại tấm bản đồ này. Bà nội bảo rằng có lẽ vợ của Lạc Thiếu Hoa muốn giữ lại một kỉ vật nào đó, và chính cô ấy là người xé bỏ một phần để chắc rằng không ai sử dụng nó cho mục đích xấu.

“Quả là lắm điều.” Đến tận bây giờ Quách Sinh vẫn còn thấy khó chịu. Anh ta khao khát có được tà thuật. Mặc dù là anh khá tin vào duy vật nhưng các sự việc tại cái hang đó khoa học vốn không giải thích được, thế nên lời giải thích rằng tất cả là tà thuật lại vô cùng hợp lý.

Hôm nay, Quách Sinh lại tới ngôi nhà cổ để mong chờ có phép màu nào đó, ví dụ như một vị tổ tiên nào đó hiện lên và nói cho anh ta biết phần còn lại của bản đồ. Nếu đó chính là Lạc Thiếu Hoa thì càng tốt. Thế nhưng chưa bao giờ có ai cả, chỉ có Quách Sinh và không gian câm lặng.

Tuy vậy, anh ta vẫn không bỏ cuộc mà vẫn thường xuyên tới đây, dù biết là không có khả năng. Giờ Quách Vinh đã hiểu lời bà nội “Không phải anh suy nghĩ hão huyền, đó chỉ là hy vọng cố gắng tạo dựng để an ủi bản thân.”

Quách Vinh từ nhỏ đã luôn cảm thấy bất lực trước các bất công mình chịu đựng. Khi còn đi học thì bạn bè kết bè bắt nạt, lên đại học cũng bị nhóm chèn ép, đi làm cũng gặp những kẻ được sếp thiên vị. Anh muốn giết hết bọn họ nhưng không dám, không phải sợ họ hay sợ giết người, mà anh biết nếu ra tay, cả đất nước sẽ chống lại anh và đẩy Quách Vinh vào chốn lao tù.

Nếu có tà thuật trong tay thì không phải lo việc đó nữa.

Anh ta từng nghĩ có thể thử đường bằng cách hy sinh từng người, nếu họ bước vào và chết thì sẽ đi con đường còn lại. Nhưng Quách Vinh làm gì có cái năng lực triệu tập nhiều người như thế chết vì mình.

Đang ngồi trong nhà tận hưởng không gian im lặng đầy thư giãn thì có tiếng xe chạy tới. Quách Sinh đoán có lẽ chỉ vô tình đi ngang qua nhưng vẫn cẩn thận lén nhìn ra ngoài.

Chiếc xa đậu lại trước cửa nhà, một chàng trai và ba cô gái bước xuống.

Họ là ai đây, có phải là những nhóm thích khám phá nhà hoang không? Quách Sinh thầm nghĩ. Một thằng con trai đi khám phá nhà hoang cùng ba cô gái xinh đẹp ư? Anh ta bỗng thấy có chút ghen tị.

Hai trong số ba cô gái chụp vài kiểu ảnh ngốc nghếch rồi một người rời đi. Có lẽ là ra đường lớn đón taxi. Vậy ra cô ta chỉ là người dẫn đường.

Bọn họ không vào trong nhà mà đứng ngoài đó nói chuyện. Quách Vinh vẫn theo dõi họ không rời mắt. Chàng trai kia lấy ra một thứ kì lạ, một sợi chỉ buộc một chiếc kim giống la bàn, nó xoay một lúc rồi dừng lại hướng chỉ tới hang động. Bọn họ sau đó đi về hướng ấy.

Quách Sinh tự hỏi họ là ai? Có vẻ cả ba đều có pháp lực để dò tìm hang động, Quách Sinh liền lén bám theo. Anh ta nhìn thấy họ bước vào, nghĩ có lẽ họ sẽ chết. Nhưng biết đâu họ trở ra an toàn, anh ta không suy nghĩ hão huyền, mà là tạo ra hy vọng.

Thật bất ngờ, sau một lúc theo dõi cửa hang, ba người họ bước ra. Quách Sinh liền tới bắt chuyện.