Ngôi Làng Ma Quái

Chương 8: Làng Bồng Lâm (5)



“Cậu bé, đừng căng thẳng. Bình tĩnh, hít thở sâu nào. Việc ta nhờ cậu rất dễ thôi.” Sử Bá nói, hắn mở to mắt nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Thành.

Anh từng đối mặt với nhiều tên tội phạm trong phòng thẩm vấn, từ những tên trộm vặt đến bọn trùm xã hội đen. Có điều tất cả khi đã vào đó đều nằm dưới sự kiểm soát của anh, đối mặt với chúng không thể có cảm giác căng thẳng như hiện tại.

“Chắc nhóc cũng thấy nhà hát lớn trong làng đúng không? Đó là một nhà hát biểu diễn rối.”

Nhắc đến rối, Hạ Vĩnh Thành liền có phản ứng “Có vẻ làng Bồng Lâm này có rất nhiều rối?”

“Lúc trước thì không, nhưng bây giờ thì phải. Cái tên nghệ nhân rối đó tên là Tư Mã Luân, hắn ta đã tạo ra đống rối này.” Sử Bá nói. “Chắc nhóc cũng thấy bọn rối đang nhìn mình đúng không? Phải, Tư Mã Luân cũng như bao hồn ma khác, hắn bị kìm hãm trong nhà hát của chính mình. Có điều, hắn có chút đặc biệt, dựa vào lũ rối, hắn ta có thể phóng tầm mắt ra khắp ngôi làng này.”

Hạ Vĩnh Thành chưa bao giờ nghe về loại tà thuật này. Anh nhớ Mã Quân từng tạo ra một chiếc dây chuyền giúp bản thân có thể tự do di chuyển, nhưng đó là quá trình cả chục năm thực hiện. Loại thuật Tư Mã Luân dùng tuy không đưa bản thân ra ngoài nhưng cũng có thể thấy đây không phải thuật tầm thường.

“Nhóc đang nghĩ rằng Tư Mã Luân có pháp lực rất cao cường phải không? Cũng không sai, hắn là học trò giỏi nhất của Lạc Thiếu Hoa. Có điều, hắn không giỏi đến mức đó đâu. Hắn đang giữ Minh Ngọc, một loại pháp cụ cực kì mạnh mẽ.” Sử Bá tiếp tục nói.

Đầu óc của Hạ Vĩnh Thành bắt đầu rối ren, anh không rõ những chuyện này lắm, nếu có Tạ Lâm ở đây thì tốt. Sử Bá sớm nhận ra điều đó, hắn nói “Không cần hiểu sâu, chỉ cần biết thế này, ta muốn nhóc đem Minh Ngọc đến cho ta.”

“Lấy từ tay Tư Mã Luân?”

“Tất nhiên, ta đã nói hắn giữ Minh Ngọc rồi mà.”

Hạ Vĩnh Thành hỏi “Tôi phải lấy nó kiểu gì đây? Nếu tôi có bản lĩnh đấu lại Tư Mã Luân thì tôi đã không phải nể ông rồi. Hay là tôi nên nhã nhặn đề nghị hắn đưa Minh Ngọc cho tôi.”

“Hài hước đấy, cậu bé.” Sử Bá nở nụ cười rộng toác, nói giọng chế giễu “Ta có một lá bùa này, chuyên dùng để đối phó với Tư Mã Luân. Nhưng ta không thể ra khỏi đây nên chưa có dịp nào sử dụng cả.”

“Chuẩn bị thứ này thì có lẽ ông đã có tham vọng đoạt lấy Minh Ngọc từ lâu rồi nhỉ?” Hạ Vĩnh Thành nói.

Sử Bá lại cười lớn và vỗ tay “Chính xác, chính xác. Quả là một cậu bé thông minh.”

Lời khen đó khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu, Hạ Vĩnh Thành biết là Sử Bá thích thú với điều đó nên im lặng không phản ứng gì. Lúc này mà tức giận thì chỉ khiến đối phương hả hê.

“Chắc nhóc đang cố kiềm nén cảm xúc vì nếu giận sẽ khiến đối phương hả hê phải không? Quả là một người có ý chí kháng cự mãnh liệt.” Sử Bá lại đưa ra một lời khen gây khó chịu, hắn đưa ra một lá bùa. Tuy đây là vật của dương giới nhưng nếu hồn ma tập trung ma lực thì vẫn có thể chạm vào. Thông thường, khi hồn ma đủ mạnh thì khả năng này sẽ bộc phát một cách tự nhiên mà không cần học hỏi, đó là lí do những trường hợp ma di chuyển đồ vật là phổ biến nhất.

Hạ Vĩnh Thành nhận lấy lá bùa, Sử Bá nhắc nhớ thêm “Bùa này làm riêng cho Tư Mã Luân, nên đừng nghĩ tới việc dùng nó phản ngược lại ta. Người nên biết, lòng ta càng khó chịu chừng nào thì bạn gái nhóc sẽ càng đau đớn chừng ấy.”

Không cần lời đe dọa đó thì Hạ Vĩnh Thành cũng không có ý định làm liều. Anh có thể không màng đến sự an toàn của bản thân nhưng đặt cược tính mạng của Triệu Giai Nhân là không thể.

“Tôi hiểu rồi, vậy là chỉ cần tới đó, tìm ra Tư Mã Luân rồi dí lá bùa này vào mặt hắn là được đúng không?” Hạ Vĩnh Thành xác nhận lại kế hoạch.

“Đại loại thế, nhưng không ngon ăn thế đâu. Trước hết là nhóc tìm Tư Mã Luân kiểu gì? Để ta trả lời luôn, có một la bàn dò ma ở trên bàn kìa, tự lấy đi.” Sử Bá hất hàm về chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Hạ Vĩnh Thành làm theo, cầm nó lên. Sử Bá lại tiếp tục “Chưa hết, ta đã nói rồi, bọn rối của Tư Mã Luân rất đông, đừng nghĩ chúng vô hại. Mỗi con rối đều chứa một linh hồn trong đó, với cái giá đó, thì nhất định không phải đồ chơi.”

Thông tin này khiến Hạ Vĩnh Thành lạnh người, số lượng rối lớn như vậy, nếu mỗi con đều cần một linh hồn người, vậy nghĩa là trong làng này đang tồn tại rất nhiều linh hồn bị giam cầm.

“Ta biết, ta biết. Với người bình thường thì trông khá bệnh hoạn đúng không? Cũng tại hắn làng Bồng Lâm thân yêu đã trở thành cái làng hoang.” Sử Bá lần đầu làm vẻ bực tức nhưng nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ “Nhưng bọn chúng cũng có điểm yếu chí mạng, chỉ cần người không rời mắt khỏi chúng là được.”