Tôi đến đây trong mơ hồ và rời đi cũng trong mơ hồ.
Nếu không phải trên tay còn có chiếc vòng tôi đã nghĩ đây là một giấc mơ.
Tôi kể chuyện hôm nay cho Tân Gia Ninh, lát sau Hạ Miên gọi điện cho tôi.
Đúng là bụng chó không chứa nổi hai lạng dầu mè.
“Ấu Ấu chuyện này là thật sao? Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho chị biết.”
“Xin đấy, Lâm Hạnh Xuyên là người mà bao nhiêu ngôi sao muốn bắc cầu đó, em cứ âm thầm vui mừng đi, đợi lúc em lên như diều gặp gió dẫn chị đi ăn uống sang chảnh.”
Buổi tối có tin nhắn từ số lạ gửi tới.
“Cô Tang, tôi xin lỗi vì đã không nói rõ với cô chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ông nội tôi luôn thích bộ phim truyền hình mà cô đóng. Ông cụ mong tôi có thể đưa cô đến dự sinh nhật của ông để giới thiệu cô với ông, nhưng hình như ông cụ đã hiểu lầm điều gì đó.”
Vậy chiếc vòng tay này…
Lâm Hạnh Xuyên dường như đã lén lút lắp đặt camera giám sát xung quanh tôi, giây tiếp theo anh ấy lại gửi một tin nhắn khác.
“Cô cứ nhận vòng tay đi, xem như là phí trả thêm.”