Ngôn Của Anh

Chương 55: Ba, đầu ba to quá



Lúc trường học được nghỉ đông, Khê Ngôn đã mang thai bốn tháng.

Sau khi cô mang thai thì Tiểu Đào Hoa chính là người có phản ứng dữ dội nhất, cô bé bắt đầu không muốn đi nhà trẻ mà cả ngày chỉ xoay quanh bụng mẹ hỏi bao giờ em mới ra.

Khê Ngôn nói còn khoảng 6 tháng nữa.

Tiểu Đào Hoa đứng ở mép giường nói: “Lâu quá … Tết em không ra được ạ?”

Khê Ngôn nói: “Vậy con thương lượng với em xem, bảo em có muốn ra vào dịp Tết không.”

Tiểu Đào Hoa sờ sờ bụng mẹ, hỏi: “Tết này em ra nhé?” Sau đó áp đầu vào bụng cô.

Cố Văn Lan đang đọc sách ở bên cạnh nhắc: “Cẩn thận đừng áp đến bụng mẹ.”

Tiểu Đào Hoa nghe xong, lúc ngồi dậy cô bé có vẻ vui, “Mẹ, em bé nghe thấy con nói nè, em í giật mình đó.”

Cố Văn Lan buông sách ra, nói: “Anh nghe nữa.”

Nhưng lúc anh thò đầu qua lại bị Tiểu Đào Hoa đẩy ra, “Không được! Ba không được áp đến bụng mẹ!”

“Ba không áp vào mà.” Cố Văn Lan nói xong bèn định áp vào lần nữa nhưng lại bị con gái đẩy ra.

“Ba có!” Tiểu Đào Hoa bảo vệ em bé, cô nhóc nói: “Đầu ba to lắm.”

Khê Ngôn không nhịn nổi bèn cười phá lên.

Cố Văn Lan chọc eo cô, “Cười cái gì? Đầu anh to chỗ nào hả?” Đầu anh đâu thể bé bằng đứa trẻ con ba tuổi được chứ.

“Con nên đi ngủ rồi.” Cố Văn Lan bế cô bé về phòng.

“Con muốn ngủ ở đây với em…” Tiểu Đào Hoa dụi đầu vào vai anh nhìn mẹ đang nằm trên giường.

“Em bé có ba mẹ ở đây trông rồi.”

“Có khi nào ba áp hỏng em bé không…”

“…”

Lúc Tiểu Đào Hoa về giường vẫn rất lo lắng về an nguy của em bé, không biết cô nhóc nghĩ gì mà lại nói: “Ba, đầu ba to quá.”

Cố Văn Lan vừa tức vừa buồn cười, “Con có thôi đi không hả? Toàn lo nghĩ vớ vẩn, mau ngủ đi.”

“Ba không được áp mẹ đâu đấy.”

“…”

“Ba sẽ áp hỏng em bé mất.”

“…” Cố Văn Lan thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng nhóc con học được tri thức cao cấp không phù hợp với thiếu nhi ở đâu cơ, hóa ra là vì chuyện này.

Thứ bảy Hứa Du tới nhà họ Cố để thăm hai mẹ con, lúc đến còn mua một đống thực phẩm chức năng để bổ sung dinh dưỡng, Tiểu Đào Hoa chạy ra mở cửa, Hứa Du vừa vào đã nói: “Bé con mau rót cho mẹ nuôi chén nước nào.”

Khê Ngôn đứng lên nói: “Để tớ đi, con bé lùn quá, với không tới.”

“Đúng là lùn thật,” Hứa Du để đồ lên sô pha rồi ngồi xuống, cô thở hổn hển, “Ai bảo con không ngoan ngoãn ăn cơm cơ, đã bốn tuổi đến nơi rồi mà còn bé xíu vậy.”

“Không không, sau này con sẽ cao lên mà.” Tiểu Đào Hoa bò lên sô pha.

“Sau này á?” Hứa Du hừ cười, “Sau này con sẽ chỉ biết nói “nếu biết trước thì”, lớn lên con sẽ nói là “nếu biết trước thì hồi còn nhỏ mình nên ăn thêm hai bát mới đúng” đấy.”

Hứa Du thích ghẹo Tiểu Đào Hoa nên cô bé cũng hay nói chuyện với Hứa Du.

Chẳng mấy chốc Chu Vũ tới, Tiểu Đào Hoa chuyển mục tiêu, dính chặt lấy tiểu ca của cô bé.

Thế nên Hứa Du vô cùng giận, “Vừa nãy còn thân với tui mà nhìn thấy trai đẹp là không thèm nhận nữa, nhóc con không lương tâm.”

Khê Ngôn đang rửa trái cây trong phòng bếp, Chu Vũ vào trong giúp cô một tay, Khê Ngôn vừa thấy cậu bèn bày ra vẻ mặt có chuyện muốn nói, Chu Vũ dường như đoán được gì nên nhanh chân bưng rổ trái cây định chuồn êm.

“Em đứng lại đấy.”

“…”

Cô bước tới trước mặt Chu Vũ, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Cô hỏi nhé, em thích con gái kiểu nào? Sau này để cô chú ý cho.”

Chu Vũ hết cách nên thuận miệng nói bừa: “Ít nói… Không, dịu dàng một chút, đôi khi cũng biết giận dỗi…”

Khê Ngôn híp mắt cười cười, “Nói cẩn thận thế nhỉ, có phải em đang thích ai không?”

“Không…” Chu Vũ hơi bất đắc dĩ, “Cô giáo, hiện tại em chưa muốn có bạn gái, em không có hứng yêu đương lúc này đâu.”

“Cô biết chứ, chỉ là…” Cô không nói nữa, hơi hơi nhụt chí, “Thôi, cô toàn lo vớ vẩn ấy mà.”

Buổi chiều Hứa Du dẫn Tiểu Đào Hoa ra ngoài mua đồ Tết, Chu Vũ đi theo để cầm đồ giúp họ.

Hứa Du nắm tay Tiểu Đào Hoa dẫn cô bé đi xuyên qua các kệ hàng, thấy đồ ăn ngon thì lập tức cầm lấy ném vào xe đẩy đằng sau, từ lúc họ bước vào siêu thị đến giờ cái xe đẩy đã đầy được 2/3 rồi.

Chu Vũ nhắc nhở: “Chị Du Du, chúng ta đi mua đồ Tết cho cô giáo chứ không phải mua đồ ăn vặt đâu.”

Hứa Du đang nhòm một hãng chocolate matcha, cô nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nói; “Chàng trai trẻ sao lại cổ hủ thế nhở? Quả nhiên là chân truyền của cô giáo Lý mà.”

Chu Vũ đẩy xe mua sắm, im lặng không nói gì

Hứa Du dẫn Tiểu Đào Hoa đi tiếp, cô cười nói: “Chị nghe nói hồi học cấp ba chú phản nghịch lắm hả, sau đó lại gặp phải cô giáo Lý của chúng ta,” cô cầm thanh chocolate chỉ chỉ cậu rồi ném vào xe đẩy, than vãn: “Thiết hán nhu tình nha.” (*)

(*) Thiết hán nhu tình: Con người sắt đá nhưng lại mềm lòng trước ai đó.

Chu Vũ: “…”

Hứa Du vui vẻ nắm tay Tiểu Đào Hoa, cô cười tới rực rỡ, không ngờ quay đầu lại thì thấy Lâm Dương…

Mấy tháng không gặp mà anh lại đẹp trai nữa… Hứa Du âm thầm rung động.

Lâm Dương nhìn cô rồi lại nhìn nhóc con cô đang nắm tay, anh nhìn qua nhìn lại mới nói: “Trông không giống em.”

Cái tỉnh này, xem nào… Hứa Du thầm tính nhẩm, được rồi tóm lại là… rất rộng, sao lại gặp phải anh ở đây nhỉ?

Lâm Dương nói: “Anh đã điều tra kĩ rồi, em không hề kết hôn với anh ta.”

Hứa Du trợn tròn mắt, giả đò hung tợn, “Cậu điều tra tôi làm gì?”

“Bởi vì anh muốn…” Lâm Dương đang nói bỗng nhiên ngừng lại, anh lạnh mặt hỏi: “Tại sao lúc trước lại nói dối anh, nói em sẽ quay lại với anh ta hả?”

“Cậu bạn nhỏ thì biết làm gì?” Hứa Du nói bừa cho xong.

“Anh đã 30 rồi.”

“Mới có 28!”

“Năm tới là 29.”

“Thế không phải là còn một tuổi nữa mới 30 à?”

Lâm Dương hơi giận, “Ý em là bao giờ anh 30 mình sẽ quay lại à?”

Hứa Du: “… Tại cậu nói mình 30 tuổi mà.”

“Bởi vì lúc nào em cũng chú ý tới việc em lớn tuổi hơn anh còn gì.”

“Tôi lớn tuổi hơn cậu thật chứ còn gì.”

“Em mới 30 thôi mà.”

“Nhân dân toàn vũ trụ trong mắt cậu đều 30 tuổi đúng không? Tôi 34 rồi!”

“Giống nhau cả!”

Hai người trừng nhau một lúc không nói gì, sau đó Lâm Dương cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Vũ đứng phía trước, anh cau mày, “Ai đây? Lại là bạn trai nhỏ của em à?”

Chu Vũ: “…”

Hứa Du tức điên, “Tôi không có đam mê gặm cỏ non nhé!”

Lúc này Lâm Dương mới yên tâm, anh nhìn về phía Tiểu Đào Hoa thì lại lạnh mặt: “Con cái nhà nào đây?”

Tiểu Đào Hoa bĩu môi, “Đáng ghét!” Cô buồn bực chạy về phía Chu Vũ, giang hai tay cầu ôm ôm để an ủi, Chu Vũ khom lưng bế cô bé lên, hai khuôn mặt cau có chĩa thẳng về phía hai người nọ.

“…”

Hứa Du hơi xấu hổ, cô túm túm áo Lâm Dương, nói: “Cười cái coi.”

Lâm Dương lạnh mặt, anh nói nhỏ: “Đang giận, không cười.”

Không khí phía đối diện chả hòa hợp với bên này chút nào cả, Hứa Du hết cách nên đành tới ôm Tiểu Đào Hoa rồi nói: “Tiểu Đào Hoa để chú này ôm con một lát được không?”

“Không đâu, con muốn tiểu ca ôm cơ.”

“À… Nhưng mà chú này muốn ôm con nha.”

Làm gì có chuyện đó.

Lâm Dương thầm phản bác.

Tiểu Đào Hoa đành phải cố gắng, “Vậy được rồi.”

Hứa Du vui vẻ nhét Tiểu Đào Hoa cho người bên cạnh, sau đó cô lườm cảnh cáo Lâm Dương rồi nói: “Cậu làm con bé vui thì chúng ta nói chuyện.”

Lâm Dương ôm lấy cô bé, lạnh lùng nhìn Tiểu Đào Hoa.

Chu Vũ tiếp tục đẩy xe mua sắm, anh đi phía sau để chú ý cảm xúc của Tiểu Đào Hoa vì sợ cô bé sẽ khóc

Tiểu Đào Hoa chạm chạm vào tóc Lâm Dương, “Sao tóc chú ngắn thế ạ?”

Lâm Dương nói: “Đẹp, trông đàn ông.”

“Không đâu, tóc như tiểu ca mới đẹp.” Tiểu Đào Hoa cười với Chu Vũ, cậu cũng cười lại với cô bé.

“Cô ấy thích chú như thế.” Anh chỉ chỉ Hứa Du đi đằng trước.

Tiểu Đào Hoa quay đầu lại nhìn rồi nói: “Mẹ nuôi thích cháu nhất.”

Lâm Dương lạnh lùng liếc cô bé, cười nhạt, anh đây không thèm so đo với nhóc con nhé.

Tiểu Đào Hoa rất nhạy cảm nên ngay lập tức hiểu hàm ý trong nụ cười của anh, cô bé bực mình nói: “Cháu không muốn chú ôm, muốn tiểu ca cơ.”

Lâm Dương quyết định đánh lạc hướng cô bé, anh hỏi: “Cháu thích ăn kẹo không?”

“Mẹ nói không được ăn kẹo…” Tiểu Đào Hoa buồn bã nói, sau đó cô nhóc lại nảy ra một ý rất ranh mãnh, thì thầm: “Nhưng chú không nói cho mẹ là cháu được ăn đó.”

“Ừ, vậy giờ nói với mẹ nuôi là cháu rất vui đi.”

Tiểu Đào Hoa lập tức quay lại gào lên với Hứa Du: “Mẹ nuôi! Con đang vui lắm nè!” Sau đó cười với anh —— ăn kẹo ăn kẹo nào.

Lâm Dương cũng vui vẻ cong môi với cô, anh nói, “Nhưng cháu không được ăn nhiều đâu đấy, cẩn thận sâu răng, biết chưa?”

Tiểu Đào Hoa gật đầu, “Vâng ~”

Ngay trong lúc hai người đang trộm vi phạm nội quy thì đã bị Chu Vũ công chính nghiêm minh bắt tại trận, cậu tịch thu kẹo mềm của Tiểu Đào Hoa rồi ôm cô bé khỏi cái tên không nghiêm chính này.

Lúc Chu Vũ và Lâm Dương nhìn nhau hình như có tia lửa điện văng lên khắp nơi.

Hai người cao gần bằng nhau, khí chất cũng không khác là mấy, cả hai đều kiêu ngạo từ trong xương, Chu Vũ với tâm thái bao che người mình mà khó chịu với anh, còn Lâm Dương khó chịu là do ánh mắt đấy của Chu Vũ.

Cuối cùng Hứa Du đành chạy tới giảng hòa.

Chẳng qua đều là người trưởng thành cả rồi, nếu không phải chuyện gì lớn thì không cần phải cãi nhau làm gì, thế nên cả hai rất nhanh đã… lờ người kia đi.

Chu Vũ dẫn Tiểu Đào Hoa về nhà, trên đường đi cậu còn ném luôn chiếc kẹo mềm kia đi, Tiểu Đào Hoa thèm thuồng nhìn, cứ đi ba bước lại quay lại nhìn, quyến luyến vô cùng

Chu tiểu ca bình thường rất dịu dàng, nhưng lúc cần thì kiểu gì cũng không nuông chiều cô bé.

Tiểu Đào Hoa hiểu rõ điểm này của cậu nên từ đầu đến cuối vẫn không dám giận dỗi.

Chu Vũ một tay dẫn cô nhóc, một tay xách hai túi đồ, sức khỏe của cậu rất tốt, lúc về thậm chí còn tự nấu cơm không biết mệt.

Khê Ngôn nghĩ thầm Chu Vũ đúng là ngoan quá chừng, hay cô dứt khoát nhận anh làm con nuôi… Tuổi kém thế hình như không làm em trai được… Nếu không sẽ loạn hết lên mất.

Thôi, dù sao một ngày làm thầy cả đời là mẹ, tự cam chịu quan hệ này thôi vậy.

Hôm nay Cố Văn Lan về nhà sớm, anh vừa về đã thấy Tiểu Đào Hoa ngồi một mình trên sô pha như đang giận dỗi, dỗ cô bé thế nào cũng không đáp lời, Cố Văn Lan nghiêm mặt nói: “Cố Huỳnh Hề, ba đang nói chuyện với con đấy.”

Lúc này Tiểu Đào Hoa mới nhìn thẳng vào mắt anh, cô bé sán lại gần, “Ba, con có thể ăn một viên kẹo không?”

Cố Văn Lan nói: “Vừa nãy ba nói chuyện nhưng con không thèm phản ứng tới ba.”

Tiểu Đào Hoa xoắn xuýt nói, “Con xin lỗi ba.”

Anh hỏi: “Muốn ăn kẹo à?”

Cô bé gật đầu.

Cố Văn Lan nhớ tới chuyện gì đó bèn sờ sờ túi áo khoác ngoài rồi lấy ra viên kẹo nhuận giọng, anh vừa bóc vỏ xong bèn nhét kẹo vào miệng con gái, sau đó “suỵt” ý bảo con gái đừng lộ ra.

Tiểu Đào Hoa che miệng lén lút chạy về phòng.

Nhưng cô giáo Lý đứng trong phòng bếp đã nhìn thấy hết, cô nói: “Anh giỏi lắm.”

Cố Văn Lan ngẩng đầu cười.

Cô ra ngoài ngồi, “Con bé sắp thay răng đấy, lỡ như ăn rồi nghiện thì sao?”

“Chỉ một viên thôi, không sao đâu.” Anh chạm vào bụng cô, nói: “Hôm nay em thấy sao? Để anh nghe xem con có động đậy không nào.” Anh ngồi xổm trước người cô, áp tai vào bụng cô nghe ngóng.

“Con có động đậy không?” Cô hỏi nhỏ

Cố Văn Lan duỗi tay ôm eo cô rồi nhắm mắt lại.

Khê Ngôn cúi mặt nhìn anh, ngón tay lướt từ chóp mũi tới đầu lông mày của anh, sau đó lại sờ lên đầu, trong một phút hoảng hốt dường như thấy sợi tóc bạc, cô sửng sốt tìm lại thì không thấy gì.

Nhìn lầm rồi sao?

Cố Văn Lan ngẩng đầu lên hỏi: “Gì vậy?”

Khê Ngôn nghĩ thầm nếu anh biết kiểu gì cũng xù lông cho xem, cô cười, “Không có gì, tóc anh tốt thật.”

“Tốt thế nào?”

“Thế nào cũng tốt, kiểu gì cũng thích.”

Cố Văn Lan nghe thế thì sung sướng vô cùng, “Em dỗ anh đấy à? Anh có hỏi cái này đâu?”

Khê Ngôn: “Ồ.”