Ngon Ngọt

Chương 10: Có điểm dọa người



Edit: William_1405

Ngu Liễu kỳ thật không để lời nói của Lục Yêu trong lòng, không phải là không tin thành ý của anh, mà là cậu đã hạ quyết tâm không nhận sự bồi thường của anh.

Dù anh muốn đưa cái gì cho cậu, cậu chỉ cần cự tuyệt là được, anh là tự mình muốn đưa, cậu không lấy, chẳng lẽ Lục Yêu còn có thể ép buộc cậu?

Sau khi nói về vấn đề này, Ngu Liễu cảm thấy lúc đứng ở trước mặt Lục Yêu mất đi vài phần không được tự nhiên.

Buổi chiều, Lục Yêu lên tầng đổi cho cậu dung dịch điện nhang muỗi mới, Ngu Liễu thấy anh ra hiệu với mình, ngoan ngoãn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh anh: "Làm cái gì?"

"Ngửi một chút." Lục Yêu đem dung dịch điện nhang muỗi đặt ở trước mặt cậu: "Xem có mùi gì không?"

Ngu Liễu đưa mũi tới gần: "Không, không ngửi được mùi gì."

"Ừm." Lục Yêu đem dung dịch cũ đổ đi, thay cái mới.

Độ ẩm ngoài phòng đối lập rõ ràng với trong phòng, bị bao bọc bởi sự yên tĩnh giữa nhịp sống ồn ào náo động thực dễ dàng làm người ta sinh ra cảm giác an toàn, hoặc lười biếng.

Ngu Liễu tính trẻ con mà đem cằm gác ở trên gối, hỏi Lục Yêu: "Mưa bao lâu thì có thể tạnh?"

Mấy hôm nay bầu trời dường như bị đâm thủng, từ khi cậu tới đây đến giờ vẫn chưa thấy trời tạnh mưa.

"Còn phải mấy ngày nữa." Lục Yêu giương mắt nhìn cậu: "Chán sao?"

Ngu Liễu gãi gãi cổ: "Vẫn tốt."

Vừa dứt lời, mặt của cậu liền bị nắm lấy nhẹ nhàng lật sang một bên, tay Lục Yêu rất lớn, ấm áp khô ráo, Ngu Liễu có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh có chút thô ráp và vết chai.

Lục Yêu đang nhìn chỗ cậu vừa mới gãi.

"Không phải dị ứng chỗ đó."

Ngu Liễu có chút ngoài ý muốn, cậu chỉ là bị cổ áo cọ ngứa nên mới tuỳ tiện gãi một chút, cậu còn chưa chú ý tới, Lục Yêu phản ứng quá nhanh.

Lục Yêu buông tay: "Nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ rõ trước tiên nói cho tôi biết."

Người trước mặt vô cùng quý giá, nhận thức này đã ăn sâu bén rễ trong ý thức của Lục Yêu, nếu không nhìn kỹ nắm trong tay, chỉ sợ trong hoàn cảnh xa lạ sẽ lại bị dị ứng không biết nguyên nhân, làm cậu đau khổ.

"Ồ." Ngu Liễu đưa mắt nhìn theo tay anh.

Lục Yêu phát hiện, cuộn đầu ngón tay lên: "Làm sao vậy?"

Ngu Liễu: "Tôi có vấn đề muốn hỏi anh."

Lục Yêu: "Vấn đề gì?"

Ngu Liễu thực chân thành mà nghi hoặc: "Nhà anh có AK à?"

- -

Lục Yêu không có lừa cậu, mưa hai ngày liên tục không ngừng.

Ngu Liễu đã khỏi bệnh, nhưng không biết là do thời tiết hay do cơ thể cậu chưa hoàn toàn khôi phục, cậu ốm yếu vẫn luôn không nhấc nổi tinh thần, sức ăn cũng đều trở nên kém hơn.

Quan Chứng xuống lầu ăn cơm gặp được cậu, Ngu Liễu mới nhớ tới trong quán trọ còn có một người như vậy. Không phải cậu không để ý đến người ta, chủ yếu hai người một người ở lầu hai một người ở lầu ba, mà là Quan Chứng từ ngày đó chuyển đến không biết làm gì mà vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, số lần xuống lầu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai người liền không gặp qua.

"Hi, đã lâu không gặp." Quan Chứng gọi một phần cơm chưng thịt lạp ở chỗ dì giúp việc, quay đầu lại ngồi xuống cùng Ngu Liễu chào hỏi.

Chợt vừa nghe có điểm kỳ quái, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không sai, Ngu Liễu đáp lại cậu: "Đã lâu không gặp."

"Ai da, hai ngày nay tôi bận vội vàng viết báo cáo, giáo sư giục quá." Quan Chứng rót cho mình một ly nước: "Tôi tên Quan Chứng, Chứng trong minh chứng, còn cậu?"

"Ngu Liễu." Ngu Liễu tuỳ ý cùng cậu trò chuyện: "Đi chơi còn phải viết báo cáo?"

Quan Chứng xua xua tay: "Đi chơi? Quên đi, tôi không có cái phúc khí đó, tôi rõ ràng tới đây để tìm tài liệu tham khảo bài tập về nhà."

Ngu Liễu: "Bài tập về nhà."

Quan Chứng: "A, tôi học chuyên ngành địa chất."

Ngu Liễu ở trước khi đáp "Ờ" hít một hơi gió lạnh, vội vàng ngừng lại quay đầu hắt xì một cái.

Quan Chứng lúc này mới phát hiện sắc mặt cậu không được tốt: "Bị cảm à?"

"Hai ngày trước rồi, vừa khỏi." Nói xong lại là một cái hắt xì, song hỉ lâm môn[1], cái mũi đỏ bừng, nhưng trên mặt tái nhợt lại thêm một ít máu.

[1]Song: Có nghĩa là hai; Hỷ: Có nghĩa là mừng vui; Vậy Song Hỷ có nghĩa là hai niềm vui, niềm vui nhân đôi; Song Hỷ lâm môn có nghĩa là hai niềm vui cùng tới cửa một lúc.Ở đây tác giả để câu "Song hỷ lâm môn" ý muốn nói Ngu Liễu đanggặp hai chuyện "vui" cùng một lúc ý.

Dì giúp việc bưng cơm chưng thịt lạp nóng đặt lên bàn, Quan Chứng xuyên qua màn hơi nhìn Ngu Liễu, tầm mắt ở trên mặt cậu du tẩu vài vòng: "Cậu......"

Đột nhiên tiếng chuông cuộc gọi đến bất ngờ đánh gãy lời hắn đang nói, hắn từ trong thất thần ngắn ngủi nhanh chóng hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem mày lập tức nhíu lại.

"Alo, làm sao?" Ngữ khí cũng không được tốt.

Ngu Liễu không cẩn thận ăn phải ớt, miệng tê dại, uống một hớp nước lạnh lớn, thuận tiện xem toàn bộ quá trình Quan Chứng phát hỏa với đầu kia điện thoại.

"Tôi giúp cậu? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cậu, cậu không có tay hay là không có đầu óc?"

"Nói cho cậu biết! Mẹ kiếp, cậu đừng có mà dùng loại ngữ khí âm dương quái khí này nói chuyện với tôi, thích làm hay không thì lăn, bị phân cùng một tổ với cậu lão tử đã đủ xui xẻo, cảnh cáo cậu đừng có mà chọc tôi!"

"Được a, có bản lĩnh cậu liền đi cáo trạng với giáo sư, để cho thầy trì hoãn tôi hoàn thành thế nào? Không có bản lĩnh thì ngậm miệng chó của cậu lại cho tôi, tránh chọc đến lão tử phiền lòng!"

Là một người nóng nảy.

Ngu Liễu an tĩnh ăn dưa, có chút cay, lại uống chút canh.

Lục Yêu xách theo hai túi đồ ăn lại đây, vừa lúc Quan Chứng cúp điện thoại.

"Thật là một tên ngốc chết tiệt." Hắn ta mắng một tiếng, bỗng nhiên quay đầu gọi Lục Yêu: "Ông chủ Lục, nói với anh cái này, là dự phòng trước."

Lục Yêu phân loại đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh: "Làm sao vậy?"

Quan Chứng: "Có phải còn có hai nam một nữ đặt hai phòng, sau tám ngày mới có thể vào ở hay không?"

Lục Yêu: "Ừ."

Quan Chứng: "Anh tốt nhất sắp xếp phòng cho bọn họ ở một góc, cái loại góc xó xỉnh, rời xa phòng của mọi người, bằng không chỉ có bị phiền chết, em đảm bảo không có khoa trương, bọn họ thật sự mỗi người, đều, rất, phiền!"

Lục Yêu quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Bạn học của cậu?"

"Đúng vậy, thật sự không biết em đời trước đã tạo nghiệt gì."

Khi nói chuyện lại nhận được một cái tin nhắn, phỏng chừng là của giáo sư, Quan Chứng bực bội mà chậc một tiếng, bưng bát đứng dậy: "Em bưng lên lầu ăn, lát nữa em mang xuống tự mình rửa."

Thật đúng là hấp tấp.

Ngu Liễu thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rì rì ăn cơm của mình.

Lục Yêu đóng tủ lạnh lại, thấy Ngu Liễu ăn chậm rì rì, tầm mắt anh ở trên bàn quét một vòng: "Nếu ăn không được thì đặt ở đó đi."

Ngu Liễu xác thật đã không ăn được từ sớm, không ăn lại cảm thấy lãng phí, sau khi Lục Yêu nói xong liền ăn vài miếng, cảm thấy dư lại không còn bao nhiêu liền đặt đũa xuống.

Lục Yêu nhìn cậu đi lên lầu liền đi đến thu dọn bàn.

Ngu Liễu lúc ăn hình như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ăn xong trong bát nhỏ không dính một chút đồ ăn hay canh, ớt được gắp ra chất đống ở một bên đĩa, mặt bàn và mặt đất cũng đều sạch sẽ, không có một hạt cơm nào.

Lục Yêu đổ thức ăn thừa đi, đặt chén đĩa vào bồn rửa: "Dì Trương, về sau cậu ấy nếu gọi đồ ăn cay, dì cố gắng cho ít ớt nhất có thể."

Không có vali, không có máy tính, không có bản thảo giấy, không có máy may, Ngu Liễu chỉ có thể giết thời gian bằng điện thoại.

Các lan can trong hành lang cùng loại như ghế dài, buổi chiều hắn ghé vào trên tay vịn cùng Yến Gia nói chuyện tào lao.

Lục Yêu vừa đi lên, cậu liền bị mấy cái túi gấm nhỏ trong tay anh hấp dẫn: "Đây là cái gì? Túi gấm bí bảo?"

"Vôi sống." Lục Yêu cho cậu nhìn, nhưng không cho cậu chạm vào.

Cửa phòng không đóng, Ngu Liễu nhìn Lục Yêu đi vào đem mấy cái túi gấm nhỏ phân biệt đặt ở các góc trong phòng của cậu: "Cái này để làm gì?"

"Để hút ẩm." Lục Yêu nói: "Trên núi ẩm ướt, cậu khả năng không thích ứng."

Ngu Liễu: "Tôi không cảm thấy không thích ứng được."

Ngược lại, cậu còn rất thích loại khí hậu mát lạnh ẩm ướt này, nó làm cậu ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất thoải mái.

"Khi một người ở một môi trường mới, trình độ cơ thể đối hoàn cảnh sẽ nhạy bén hơn đại não."

Lục Yêu mở cửa đi ra, Ngu Liễu ngẩng đầu nhìn anh, một lọn tóc nhỏ sau gáy cậu bị gió thổi tung bay.

Cây đại thụ phía sau phủ đầy hoa, cũng không biết là ai ở sấn ai.

Ngón tay rũ bên người của Lục Yêu giật giật, cuối cùng chỉ dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay Ngu liễu, rất nhanh thu hồi: "Lạnh thì trở về phòng."

Ngu Liễu thẳng đến khi thân ảnh Lục Yêu biến mất ở cầu thang mới nhận ra chỗ nào không đúng.

Người này coi cậu như đứa trẻ ba tuổi sao?

Trời mưa chạy vào trong nhà, trời lạnh trở về phòng?

Còn hai tiếng nữa mới đến bữa tối, Yến Gia bận đến mức không rảnh cùng cậu nói chuyện, cậu quấy rầy một lượt những người có thể quấy rầy được, cuối cùng ghé vào lan can nhàm chán mà đếm hoa trong sân.

Có thể nhìn ra được có rất nhiều loài hoa đã qua thời kỳ nở hoa, hiện tại phần lớn ra hoa là Cẩm Tú Cầu, có loại trồng trong chậu, có loại trực tiếp trồng xuống đất trong sân, màu sắc rực rỡ cơ hồ xưng bá toàn bộ sân.

Cẩm Tú Cầu có rất nhiều loại, kiến thức về hoa của Ngu Liễu rất hạn chế, chỉ biết một cái mùa hè vô tận.

Cậu đếm từng cây một, muốn đếm xem tổng cộng có bao nhiêu loại màu, mới vừa đếm đến một gốc cây màu hồng nhạt, gió bỗng nhiên nổi lên.

Ngu Liễu vừa ngẩng đầu nhìn trời, cũng chưa có thời gian giảm xóc, hạt mưa to đột nhiên rơi xuống dày đặc.

Trận mưa này thật sự lớn, so với những trận trước còn lớn hơn, âm thanh của ngàn vạn viên ngọc châu đập xuống ngói vang vọng bên tai, trên mặt đất chỗ lõm nước rất nhanh đã đủ để vỡ thành một loạt mưa bong bóng.

Vườn đầy hoa ở trong mưa gió lung lay sắp đổ.

Để trong sân mưa như vậy chúng thật sự không việc gì sao?

Ngu Liễu vừa nghĩ tới, đã thấy Lục Yêu nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, bấy chấp mưa tiến vào sân, nhanh chóng đem mấy bồn hoa gần tường sân đến dưới mái hiên.

Mưa đổ xuống trên người anh, rất nhanh một đầu một thân anh đã ướt đẫm.

Vừa đến bồn hoa hồng nhạt kia, không biết như thế nào, Lục Yêu tay phải phẳng phất đột nhiên mất đi sức lực, chậu hoa vừa rời mặt đất mấy tấc liền rơi xuống, quả cầu hoa run lên, rất nhiều cánh hoa rơi xuống.

Ngu Liễu bỗng chốc đứng lên.

Lúc cậu chạy xuống cầu thang, Lục Yêu đã không còn ở trong sân, chậu hoa lẻ loi ở chỗ đó, cách thật xa những chậu hoa khác, mưa đập đến nó ngã trái ngã phải, một bộ dáng cô lập thảm đạm.

Cậu không chút do dự vọt vào trong mưa, đôi mắt đều sắp không mở ra được.

Khi nhấc chậu hoa lên mới phát hiện thế nhưng nó nặng hơn so với cậu tưởng tượng, chậu hoa hoá ra không phải bằng nhựa mà là gốm sứ đặc, hơn nữa đất bị ngấm nước, cậu một chút cũng không nhấc lên được, lần thứ hai mới nhấc lên được.

Ngu Liễu trong nháy mắt không nói lên lời, như thế nào lịch sử luôn là kinh người giống nhau như vậy.

Rêu trên phiến đá xanh trơn trượt, Ngu Liễu quay đầu chạy trở về nhất thời không chú ý liên tiếp bị trượt hai lần, mới vừa đứng vững, trên eo đã bị một đôi cánh tay dùng sức vòng lấy, đem câuh cả người lẫn chậu hoa ôm vào dưới hiên.

"Làm cái gì!"

Lục Yêu đè nặng giọng nói và nghiêm khắc.

Ngu Liễu lập tức bị nói ngốc, ngây người đến ôm chậu hoa cũng quên buông xuống, mới vừa ngẩng đầu đã bị khăn lông khô ráo bao lấy.

Tầm mắt cuối cùng là sắc mặt Lục Yêu hơi trầm xuống.

Khí tràng có điểm doạ người.

Ngu Liễu không tự chủ được nuốt nước miếng, giống như một con mèo con bị nắm sau cổ xách ở giữa không trung, khăn lông mềm trùm lên xoa xoa, không dám động.

*Hết chương 10*

He he^^ học nốt ngày mai là đc nghỉ Tết r 😋