Ngôn Ngữ

Chương 10: Đúng vậy



Edit: Sa

Beta: TH

“Này.”

“Sao đấy.”

“Có phải anh thích em không?”

“…”

Dụ Nghiên sửa soạn lại quần áo trên người, bước ra ngoài.

“Alo? Xin chào, vâng, là tôi.. Tôi sẽ chuyển tiền trực tiếp cho ngài…Ngài muốn tôi qua đó xác nhận sao? Được. Phiền ngài chờ tôi một lát.”

“Sao tớ cứ có cảm giác dạo gần đây Trần Dữ cứ lạ lạ sao ấy.”

“Hả? Đàn anh lạ chỗ nào cơ?”

“Lúc nào cũng mất tập trung.”

“Thật sao ?”

“Trần Dữ!”

“Sao vậy?”

“Cuối tuần này em có thể tìm anh…” Để học thêm không…

“Không được.”

“Tại sao…”

“Không rảnh.” Nói xong bèn nhấc chân rời đi.

“Hừm…” Dụ Nghiên cúi đầu nhìn quyển sách trên tay mình, lẩm bẩm trong miệng, “Kì lạ thật.”

“Cộc cộc cộc.”

Trần Dữ mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài là Dụ Nghiên, anh định đóng cửa lại theo phản xạ. Dụ Nghiên nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra ngăn lại.

“Trần Dữ, đang làm gì đó. Dạo này anh luôn tránh mặt em.”

Trần Dữ không tiếp tục đóng cửa nữa, anh nghiêng người nhường lối cho Dụ Nghiên bước vào.

“Không có.”

“Ban nãy em có tự học một lát, nhưng có vài câu không hiểu lắm nên mới đến hỏi anh.”

“Được, lấy ra đây đi.”

“Nè.”

“Sao đấy?” Trần Dữ ngẩng đầu.

Thấy anh vẫn cố né tránh ánh mắt của mình, cô siết chặt tay mình, “Có phải anh thích em không?”

Dụ Nghiên thấy Trần Dữ không trả lời, cô xích lại gần anh hơn một chút, “Không phải là em nói đúng rồi đấy chứ!”

“Ừ.”. ngôn tình hoàn

Chỉ một chữ thôi, nhưng có lẽ đó là lời tỏ tình hay nhất cô từng nghe.

HẾT CHƯƠNG 10