Ngôn Ngữ

Chương 6: Đó là hy vọng



Trans: Tea

Beta: Sa

“Vẽ rất đẹp! Xem ra hội học sinh đã tuyển được một báu vật rồi.”

Từ Diệu nhìn bức tranh trên tay Dụ Nghiên nói.

“Không có đâu…”

“Em cầm về vẽ lại đi.” Trần Dữ chỉ nhìn qua một cái đã đưa lại cho cô.

Ừm?

“Open day* lần này nhằm để thể hiện sự năng động, tràn đầy sức sống của học sinh trường chúng ta, ý chỉ quyết tâm không ngừng tiến về phía trước…”

*开放日:Open day là ngày mà trường học mở cửa cho người ngoài, open day của một số trường đại học điển hình ở Trung Quốc là hoạt động tư vấn tuyển sinh, bởi vì rất nhiều open day của các trường đại học đều là mô phỏng lại thời gian thi đại học, trước khi điền nguyện vọng, thường được gọi tên khác là ngày hội tư vấn tuyển sinh.

“Có nghĩa là tranh của em không tràn đầy sức sống, không tiến về phía trước.”

“Đúng vậy.”

“Mỗi người đều có phong cách riêng.”

“Nhưng phong cách của em lại không phù hợp với chủ đề.”

“Ha, muốn năng động, tràn đầy sức sống, muốn tiến về phía trước thì tìm người khác vẽ đi!” Cô đập bức tranh lên bàn, đẩy mạnh cửa bước ra ngoài.

Cô không phải là người năng động, càng không phải người tràn đầy sức sống, sao anh lại yêu cầu tranh của cô tràn đầy sức sống được chứ.

Ngày Open day.

“Đây là bức tranh xuất sắc của học sinh chúng tôi vẽ.”

“Này, sao phong cách của bức tranh này lại khác với những bức khác vậy.”

“Rất đặc biệt.”

Bức tranh đó rất đơn giản.

Kết hợp giữa màu đen và màu trắng…

Chỉ có một bé gái…

Cô bé cuộn tròn cả người lại…

Trong tay như đang cầm một thứ gì đó…

Đó là hy vọng.

HẾT CHƯƠNG 6