Ngôn Ngữ

Chương 8: Em sẽ đền ư?



Trans: Tea

Beta: Sa

“Kịch.” Dụ Ngôn xuống xe.

Xe trước mặt cũng có người xuống.

“Rất xin lỗi, thưa anh. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Em sẽ đền sao?”

“Đúng vậy, thưa anh.” Cô cúi đầu tìm túi tiền.

“Nhưng em không đền được…”

“Haiz… Nghỉ đông vẫn chưa nghỉ đủ mà.”

“Nghỉ quá ít rồi, vừa phải làm bài tập vừa phải học lớp học thêm.”

“Cậu làm xong bài tập chưa?”

“Cũng coi như xong rồi đi. Tối hôm qua, gần sáng tớ mới đi ngủ.”

“Giỏi vậy.”

“Đây là hình ảnh tuyên truyền lần này của trường chúng ta.”

“Ừ.” Trần Dữ gật đầu

“Nhà trường muốn tổ chức cho học sinh lớp 10 đi trải nghiệm thực tế một tuần. Những thành viên lớp 11 của hội học sinh phải đi cùng.” Phó hội trưởng nói xong, nhìn những người đang ngồi.

“Tớ biết, việc học của mọi người đều rất bận… Hoạt động lần này chỉ cần bốn năm người đi là được.”

“Tớ đi.” Trần Dữ nói

“Hả? Ok, thêm tớ nữa, còn ai nữa không?” Phó hội trưởng cầm lấy cuốn tập.

“Tớ.”

“Ừm, còn tớ nữa.”

Anh ấy viết tên từng người vào cuốn tập.

Trần Dữ

……

……

Từ Diệu

“Dụ Nghiên, tới chụp hình đi”.

“1 2 3 cười lên nào!”

“Bọn họ không đi đúng là thiệt thòi mà.” Từ Diệu nhìn hình trong máy ảnh.

“Vâng, em về lớp đây.”

“Được, ừm có chuyện này… Dụ Nghiên.” Anh gọi cô lại.

Dụ Nghiên quay người lại, thấy Từ Diệu ngượng ngùng gãi đầu.

“Buổi tối… Buổi tối em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em…”

“Dạ.”

“Dụ Nghiên… Anh… anh thích em.”

“Vâng.”

“Vậy em…”

“Thật sự xin lỗi.”

Từ Diệu thất vọng cúi đầu: “Dụ Nghiên, anh…”

Thời thiếu niên, chúng ta đều thích một người như vậy.

Bạn hỏi tại sao.

Anh ấy/ cô ấy rất tốt? Rất xinh đẹp? Rất đẹp trai? Tính cách cũng rất tốt?

Thực ra chúng ta đều không thể hiểu được.

Chỉ đơn giản thích như vậy. Nhiều năm sau, khi chúng ta nhớ lại việc thích này một lần nữa, mới phát hiện ra tình cảm đơn thuần năm đó thật sự thật sự rất khó có được.

Dụ Nghiên thở dài, nhìn theo bóng lưng Từ Diệu rời đi.

Cô đi về phía trước mấy bước, cái bóng phía sau cô cũng đi theo mấy bước. Nhưng cô rất biết rõ, đó không phải là bóng của cô.

“Ai?”

“Là anh, Trần Dữ.”

“Sao anh lại ở đây…”

“Đi ngang qua…”

“Em sẽ đền sao?”

“Đúng vậy, thưa anh.”

“Nhưng em không thể đền được tình cảm chân thành của tôi.”

HẾT CHƯƠNG 8