Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 111



Bạch Nhược Hy lấy khăn tắm từ

trong tủ ra rồi căng thẳng đứng

trước cửa phòng tắm.

“Anh Ba, anh với tay ra lấy đi.”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm

dừng lại. Giọng nói có lực của đàn

ông từ trong truyền ra: “Cầm vào

đây”

Câm vào?

Cô đi vào rồi còn có thể bình an vô

sự đi ra sao?

Bạch Nhược Hy căng thẳng không

thôi. Cô nắm chặt khăn tắm do dự

hết vài giây, cuối cùng yếu ớt mở

miệng: “Em không muốn đi vào.”

“Đi vào.”

“Không muốn.”

Đột nhiên, cửa bị mở ra.

Cảnh trước mắt khiến cả người

Bạch Nhược Hy đều đờ ra, sững sờ

nhìn người đàn ông ở trân không

chút xấu hổ trước mặt. Mà nhất thời

cô còn chưa kịp phản ứng lại nên

cứ ngốc nghếch mà nhìn trân trân

như thế.

Mái tóc ngắn rối ướt đẫm, gương

mặt đẹp trai cương nghị phối hợp

với làn da màu đồng. Đường nét

hoàn mỹ trên cơ thể không thể bới

móc được cùng với bóng dáng to

lớn đĩnh đạc. Trước loại mê hoặc

kích thích thị giác thế này, bất cứ

đứa con gái nào cũng sẽ bị rung

động đến nỗi không có sức đề

kháng.

Nhất thời, gương mặt cô đỏ rực. Cả

người cứng ngắc, chỉ có trái tim

đang đập càng lúc càng nhanh…

Trong đầu trống rỗng, sau khi đứng

hình liên không cách nào dời mắt.

Kiều Huyền Thạc hơi nhướn mày rồi

giơ tay ra nhận lấy cái khăn tắm từ

trong tay cô rồi thong thả quấn

quanh nửa người dưới. Tâm tình

không có chút thay đổi nào mà

chầm chậm mở miệng: “Rất nóng

sao?”

“Hả?” Bạch Nhược Hy nhất thời tỉnh

lại, ngẩng đầu nhìn về phía cái

người vô cùng hấp dẫn trước mặt.

Chân tay lóng ngóng không biết nên

phản ứng thế nào.

Khóe miệng Kiều Huyên Thạc lộ ra

nụ cười gian, nhẹ nhàng nói: “Mặt

em đỏ vậy rồi, có phải là rất nóng

không?”

Lúc này Bạch Nhược Hy mới phản

ứng lại được, vội xoay người. Hai

tay áp lên má hít sâu một hơi. Cảm

giác như thể nhịp tim đã đập tới hai

trăm lần, cả người đều đang sốt.

Cô xấu hổ đỏ mặt mở miệng: “Anh

là cái đồ cuồng thể hiện sao?

Không biết xấu hổ mà cứ đi ra như

vậy. Có nghĩ tới cảm giác của người

khác không?”

Kiều Huyền Thạc cười gian xảo rồi

đưa tay ra xoa đầu cô, vừa dịu dàng

vừa đầy yêu thương.

Sau đó lại đi qua người cô lướt vào

phòng, vừa đi vừa nói: “Em xem

cũng chăm chú lắm”

“Em… em là bị anh dọa đó.’ Bạch

Nhược Hy ngại ngùng giải thích.

Kiều Huyền Thạc đứng trước tủ đồ,

mở cửa lấy ra một cái khăn trắng

lau tóc: “Có vừa lòng với cơ thể của

chồng em không?”

Bạch Nhược Hy cảm giác mặt càng

lúc càng nóng nên phớt lờ vấn đề

của anh mà châm chậm đi vào

trong, xấu hổ dọn dẹp khắp bốn

phía: “Anh Ba, thuốc anh để đâu

vậy? Em thoa thuốc cho anh.”

“Trong ngăn kéo.

Bạch Nhược Hy lấy hộp thuốc từ

trong ngăn kéo rồi đặt lên bàn, sau

đó xoay người nhìn vê phía Kiều

tí ”

Huyên Thạc: “…

Vừa muốn mở miệng nói chuyện,

người đàn ông này liên không kiêng

ky gì mà cởi khăn tắm ra trước mặt

cô rồi lấy cái quân nhỏ từ trong tủ

ra.

Bạch Nhược Hy giật bắn mình, vội

xoay người, từ từ nhắm mắt hít sâu,

tức giận cắn răng lẩm bẩm: “Anh

Ba, anh có thể chú ý một chút

không. Anh…”

“Trước mặt vợ mình, tôi cần chú ý

cái gì chứ?”

“.” Bạch Nhược Hy cảm thấy bản

thân như đang ở trong tình thế dầu

sôi lửa bỏng, xấu hổ không thể nào

đối mặt, như sắp phát điên rồi.

Kiêu Huyền Thạc mặc chiếc quân

ngủ dài màu xám rồi ngồi xuống

bên mép giường. Lúc nhìn thấy bộ

dáng quấn bách xấu hổ của người

con gái bên cạnh, anh liên không

nhịn được cười nhẹ. Trong mắt toàn

là ý cười trêu chọc.

“Lại đây.’ Anh dịu dàng ra lệnh.

Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn

trân nhà rôi hít thở sâu, sau khi bình

tĩnh lại mới cầm lấy thuốc xoay

người nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt gian ác của

người đàn ông này, cô liên căng

thẳng nhìn đi chỗ khác, sau đó cứ

nhìn chăm chằm vào vết thương

nhỏ đã kết vảy của anh.

Bạch Nhược Hy vừa cầm thuốc lên

vừa dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

Kiều Huyền Thạc dùng tay đè lên

vết thương, lắc mạnh tay vài cái:

“Còn chịu được.”

“Bỏ tay xuống đi, em thoa thuốc cho

anh.”

Kiều Huyền Thạc buông tay xuống

rồi ngồi thẳng lưng lại.

Bạch Nhược Hy cúi xuống, nghiêng

người câm lọ thuốc mỡ và cây tăm

bông, cẩn thận từng ly từng tí lau

sạch.

Kiều Huyên Thạc nhìn gương mặt

trăng nõn bầu bĩnh của cô đến nhập

thân. Hai mắt ngờ nghệch mà trong

suốt vô cùng dễ thương. Sống mũi

thẳng tắp. Đôi môi mọng nước. Bộ

dáng nghiêm túc đẹp đến nghẹt

thở.

Miệng mồm anh khô khốc nuốt

ngụm nước bọt. Ánh mắt trở nên

nóng rực. Giọng nói cũng trở nên

trâm thấp đầy cuốn hút, thì thâm

nói: “Ngồi xuống đây thoa đi.”

Bạch Nhược Hy đứng thẳng lưng rồi

quét mắt nhìn trái nhìn phải hết một

vòng: “Không có ghế, ngồi ở đâu

đây?”

Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp phản

ứng lại thì đột nhiên Kiều Huyền

Thạc đã vươn tay ra nắm lấy chân

cô kéo về trước một cái.

Cô mất trọng tâm mà ngã nhào

xuống. Hai chân bị anh tách ra, ngồi

phịch lên đùi anh.

“AI” Cô sợ hãi giữ lấy vai anh, nắm

chặt cây tăm bông và lọ thuốc trong

tay.

“Ngôi ở đây đi.” Kiều Huyền Thạc

ôm chặt eo cô. Thái độ nghiêm túc.

Ánh mắt nóng đến phỏng người.

Bạch Nhược Hy hoàn toàn không

còn lời gì để nói người đàn ông này

nữa. Lúc này cô vừa xấu hổ vừa tức

giận, ngượng ngùng đến nỗi không

dám động đậy lung tung.

Cái loại mặt đối mặt này, tư thế

dạng hai chân ngồi lên đùi anh, xem

thế nào cũng đều cảm thấy mập mờ

vô cùng.

“Anh Ba, anh buông tay ra để em

đứng dậy. Em không cần ngồi đâu.”

Bạch Nhược Hy dùng tay chống lên

ngực anh, đỏ mặt chống cự.

Kiều Huyền Thạc ôm chặt eo cô rồi

dùng sức kéo một cái. Lúc này vị trí

của cô lại gần lại thêm một chút.

“A?” Cô ngại ngùng phát ra tiếng

kêu đầy xấu hổ.

Cả người Bạch Nhược Hy cứng

ngắc. Cả trái tim đều đang đập bình

bịch.

Giọng nói cảnh cáo của anh dịu

dàng như nước: “Muốn thoa thuốc

hay là muốn ngôi xích lại thêm chút

nữa?”

Người đàn ông này thật đáng ghét.

Bạch Nhược Hy lại vừa tức vừa

ngượng. Vậy mà trái tim chết tiệt

vẫn cứ thích bị anh đùa lại còn đang

len lén hưởng thụ loại cảm giác này.

“Em… Em giúp anh thoa thuốc.”

Bạch Nhược Hy cúi đầu thì thào.

Nói xong, cô liền câm cây tăm bông

quẹt ít thuốc rồi bôi lên vết thương

đang sắp lành lại của anh.

Động tác của cô nhẹ nhàng thế

nhưng ngón tay vẫn luôn run rẩy

nhè nhẹ. Mặc dù rất nhẹ nhưng vẫn

lộ ra tâm trạng căng thẳng của cô.

Đặc biệt là gương mặt, nóng tới

phát hoảng. Cảm giác như trong

không khí đều là mùi hương lành

lạnh thoang thoảng trên người Kiều

Huyền Thạc, khiến cô không cách

nào trốn chạy.

Kiều Huyên Thạc nhìn gò má đang

đỏ hồng của cô, ánh mắt càng lúc

càng nóng rực, trái tim cũng đập

càng ngày càng kịch liệt. Bạch

Nhược Hy thoa thuốc xong, đậy hộp

lại, chuẩn bị đứng dậy.

Thế nhưng eo lại bị bàn tay lớn của

anh cố định lại vô cùng vững vàng.

Cô đẩy cánh tay anh ra, nhỏ giọng

cầu xin: “Anh Ba, anh buông tay ra

đi, đều đã thoa thuốc xong rồi.”

Giọng nói khàn khàn đầy cuốn hút

của anh thì thào: “Tiếp tục.”

Bạch Nhược Hy nhíu chặt mày,

sững sờ nhìn về phía anh.

Bốn mắt đối diện. Khoảnh khắc ánh

mắt chạm vào nhau, trái tim cô lại

hãng mất vài nhịp, đập loạn lên.

Cho dù ánh mắt anh nồng cháy như

vậy, cô vẫn giả vờ trấn định, từ từ

hỏi: “Còn chỗ nào bị thương sao?”

Kiều Huyền Thạc cầm lấy cánh tay

cô rôi châm chậm đặt lên vị trí trái

tim, ấn xuống lồng ngực mình: “Ở

đây rất đau, thoa chút thuốc cho tôi

đi.

Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn cơ bắp

rắn chắc của anh, lại ngẩng đầu

nhìn về phía đôi mắt đầy khát vọng

của anh, nuốt ngụm nước bọt rồi

nhẹ giọng hỏi: “Không nhìn thấy vết

thương ở chỗ nào hết.”

“Vết thương ở bên trong.” Giọng nói

trâm thấp của anh vô cùng khản

đặc.

Bạch Nhược Hy hiểu ý của anh nên

bất lực cúi đầu, hổ thẹn thêu thào:

“Cái này độ khó quá cao. Em không

cách nào giúp anh thoa thuốc

được.’

Kiều Huyền Thạc một tay choàng

qua đầu cô, nhẹ nhàng kéo về phía

trước rồi dùng trán chạm vào trán

cô. Ánh mắt thâm sâu nhìn chằm

chằm vào đôi môi đỏ mộng của cô.

Hai người thở hổn hển, hơi thở càng

lúc càng nóng.

Bạch Nhược Hy căng thẳng hết sức,

bị dọa tới nỗi châm chậm híp mắt

lại.

“Hôn tôi.”

Giọng nói khàn khàn của anh phát

ra từ trong cổ họng. Lời nói ra lệnh

cũng vô cùng dịu dàng.

Bạch Nhược Hy nhất thời mím môi,

căng thẳng nhíu mày nhắm mắt.

Giọng nói khàn khàn của Kiều

Huyền Thạc giống như đã nhẫn nhịn

từ lâu: “Nếu như tôi chủ động, hậu

quả sẽ rất nghiêm trọng.”