Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 179



Trên bầu trời xanh, những tia nắng rạng rỡ chiếu lên người Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy như người mất hồn rời khỏi biệt thự, ánh không có tiêu cự nhìn về phía trước, nước mắt giàn giụa. Bầu trời như sụp đổ, ngay cả không khí cũng dường như trở nên loãng hơn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không thể nào thở nổi, khó chịu đến mức muốn phát điên. Cô đi lang thang không mục đích băng qua giữa dòng người trên đường, có lẽ do bộ dáng bi thương hay do những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô khiến mọi người qua đường chú ý và những ánh nhìn thương hại của họ rơi trên người cô. Cô không cần sự thông cảm của người khác, cô biết mình xứng đáng được như vậy, cô đi đến một khuôn viên, trốn trong bụi cây nhỏ, ngồi ôm chân ôm khóc lớm như một kẻ điên. Gió lặng lẽ thổi. Khu vườn có phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Những cặp tình nhân tình tứ xung quanh và những người già thong thả dắt chó đi dạo tương phản rõ ràng với Bạch Nhược Hy đang buồn bã và khóc lóc. Thế giới của cô trở nên u ám, cuộc sống của cô trở nên tuyệt vọng. Như ở chỗ không người, cô khóc đến đau lòng, nhưng sau khi khóc, cô vẫn phải tiếp tục sống. Nhưng cô ấy sẽ không sống như trước nữa. Nếu những người đó đã làm cho cô ấy không còn nơi nào điểm tựa, cô cũng không cần phải tử tế nữa. Đêm đó. Khi Lam Tuyết thấy Bạch Nhược Hy trở về, hai mắt cô ấy đã sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, trông bơ phờ như một hồn ma, mất hết hồn vía. Cô dỗ dành hai cô bé gái ăn cơm, khi thấy Bạch Nhược Hy đi ngang qua, cô kinh ngạc kêu lên: “Nhược Hy, cô không sao chứ?” Bạch Nhược Hy bước vào phòng như không nghe thấy Lam Tuyết hỏi. Lam Tuyết nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, để hai đứa trẻ tự ăn, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngay phía sau Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy sau khi vào phòng liền lấy chăn trải ra trên sàn nhà, nằm xuống ngay cả quần áo trên người cũng không thay, nằm xuống liền đắp chăn đắp lên đầu. Lam Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi: “Nhược Hy, cô có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy im lặng. Lam Tuyết thở dài một hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà, “Cô ra ngoài đã nửa ngày, tôi đã lo lắng nửa ngày có phải đi tìm chồng cô rồi không?” Bạch Nhược Hy vẫn không lên tiếng, nhưng dùng chăn bông ôm lấy đầu mình, toàn bộ tấm chăn bắt đầu rung rung. Nhìn Bạch Nhược Hy trên giường, lòng cô cũng đau nhói dường như minh bạch đã hiểu cảm giác của Bạch Nhược Hy lúc này. Vì Nhược Hy không muốn nói gì, Lam Tuyết cũng không hỏi nữa, vỗ vai cô rồi đứng dậy: “ Hãy ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ chỉ là quá khứ thôi.” Lam Tuyết lặng lẽ rời đi. Niềm an ủi duy nhất đối với cô lúc này là cho cô một không gian yên tĩnh. Thời gian là cách tốt nhất để chữa trị mọi nỗi đau. Lam Tuyết là người từng trải qua nên thấu hiểu điều này. Bên trong bệnh viện. Doãn Nhụy nằm trên ghế khám phụ khoa nhắm mắt lại, hai chân mở rộng, cắn chặt môi dưới, hơi thở phẫn hận bao trùm không khí. Sau khi xét nghiệm HIV, cô ta làm thêm các kiểm tra toàn thân khác, thậm chí bao gồm cả bệnh giang mai, để đảm bảo rằng tính mạng của cô ta không bị đe dọa. Vào cái đêm xảy ra tai nạn đó, cô ta xấu hổ khôn tả, cô ta không biết hiện tại có bao nhiêu người bên ngoài biết rằng cô ta đêm đó cùng vệ sĩ “nhào lộn” ngoài cửa, nhưng cô ta chắc chắn rằng sẽ không thể nuốt cục giận này như thế. Người vệ sĩ đã bị cô ta sa thải, bồi thường chút tiền và đuổi đi rất xa. Video giám sát cũng bị xóa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng niệm tên Bạch Nhược Hy: Hận này nhất định cô phải trả lại. Báo cáo kiểm sức khỏe không có kết quà ngay lập tức, và Doãn Nhụy rời đi sau khi nhậ lyn một số báo cáo xét nghiệm đơn giản. Chạm vào chiếc cổ trống trơn, sợi dây chuyền vĩnh hằng mà cô ta đã đeo suốt mười năm bỗng chốc mất đi, cả trái tim đều cũng thấy mất mát. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Doãn Nhụy không về nhà mà mời Bạch San San và mẹ kế của Nhược Hy là Lưu Nguyệt. Trong tiệm cà phê trang trí tinh xảo, Doãn Nhụy gọi ba ly cà phê đắt tiền. Trước lời mời của Doãn Nhụy, cả Bạch San San và Lưu Nguyệt đều thất kinh, cung kính mà lấy lòng, cười nói, thái độ khiêm tốn và ngoan ngoãn, và ánh mắt sùng bái. “Không biết Doãn tiểu thư tìm tôi và mẹ tôi có chuyện gì vậy?”

Bạch San San cười hỏi. Doãn Nhụy duyên dáng cầm cà phê lên, nhấp một ngụm rồi từ từ đặt ly cà phê xuống, động tác duyên dáng. Cô ta nhướng mày liếc nhìn hai mẹ con trước mặt, chậm rãi nói: “Không cần tôi giới thiệu, cô cũng đã biết tôi rồi.” Lưu Nguyệt nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười: “Biết, biết, đương nhiên là biết đại danh nhị tiểu thư nổi tiếng của Doãn gia … ” Doãn Nhụy duỗi lòng bàn tay giơ ra phía trước tỏ ý dừng lại, khinh thường lẩm bẩm:” Bà không cần phải nịnh nọt, chỉ cần biết là được, tôi không cần phải tự giới thiệu.” Sau đó, Doãn Nhụy bỏ bàn tay xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch San San thái độ nghiêm túc: “Tôi biết cô luôn muốn trở thành ngôi sao. Tôi sẽ giúp cô đăng ký vào công ty điện ảnh của chị tôi, hơn nữa sẽ để cho cô khai diễn một bộ phim để cô làm nữ chính, khiến cô được nổi tiếng.” Bạch San San không thể kiềm chế sự ham muốn, nhìn về phía Doãn Nhụy, mỉm cười cúi đầu mà mở miệng “Cảm ơn Doãn tiểu thư, cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều.” “Tuy nhiên, ta có điều kiện.” Doãn Nhụy cắt ngang. Bạch San San nhướng mày, hưng phấn khó kìm nén, nhìn về phía Doãn Nhụy, thề thốt: “Bất kể điều kiện như thế nào, tôi đều hứa với Doãn tiểu thư. Chỉ cần có thể được nổi tiếng, bất kỳ điều kiện nào tôi cũng sẽ đồng ý.” Lưu Nguyệt lo lắng hỏi:” Doãn tiểu thư, điều kiện của cô là gì? Ta chỉ có một đứa con gái, không thể để cô hủy hoại nó.”

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Nhìn thấy giấc mơ trở thành minh tinh sắp thành hiện thực, Bạch San San lo lắng, sốt ruột mà kéo cánh tay Lưu Nguyệt, liếc mắt một cái, không hài lòng nói: “Mẹ lo lắng cái gì, Doãn tiểu thư là người nghiêm túc, cô ấy sao có thể hủy hoại con?” “Vậy thì con cũng phải nghe điều kiện là gì thì hãy đáp ứng, ai cho không ai cái gì bao giờ, sao con có thể chưa biết điều kiện là gì đã đồng ý?” “Mẹ không phải cũng muốn con nổi tiếng sao? Xã hội này, trở thành người nổi tiếng là có thể kiếm tiền nhiều nhất và nhanh nhất.” “Mẹ biết, nhưng mà …” Lưu Nguyệt bối rối, lời còn chưa nói xong. Doãn Nhụy đột nhiên cắt ngang, lạnh lùng nói. “Hủy diệt Bạch Nhược Hy.” Bạch San San và Lưu Nguyệt lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhụy. Hai người họ vẻ mặt mờ mịt. Trong tâm trí của bọn họ, Doãn Nhụy và Bạch Nhược Hy đã là bạn thân của nhau trong nhiều năm, và tình bạn giữa hai người là khó có thể phá vỡ trong mắt người khác. Đây là … đang trêu chọc bọn họ sao? Doãn Nhụy nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày liếc nhìn hai người trước mặt. Sự ngạc nhiên và nghi hoặc có thể được nhìn thấy rõ trong đôi mắt của họ. Cô ta nhếch miệng cười lạnh, đặt cốc xuống, chậm rãi ung dung mà mở miệng: “Không cần cảm thấy quá kỳ lạ. Bạch Nhược Hy hiện tại không còn là Bạch Nhược Hy mà các người biết trước đây nữa. Mối quan hệ của tôi và cô ta không tốt như các người nghĩ. Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi sẽ giúp cô nổi tiếng, và cô giúp tôi hủy diệt Bạch Nhược Hy.” Bạch San San im lặng vài giây, sau đó mặt lại tươi cười, rất nhẹ nhàng làm động tác OK:“ Không có vấn đề gì, chuyện này quá dễ dàng.” Lưu Nguyệt nhíu mày, lo lắng hỏi: “Như thế nào mới tính là bị hủy hoại?” Doãn Nhụy khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị: “Tôi muốn cho cô ta thân bại danh liệt.” “Hiện tại cô ta cũng đã tiếng xấu lan xa rồi”. Doãn Nhụy nghiến răng, ánh mắt bùng lên một tia lửa hận: “Còn chưa đủ, vẫn chưa đủ, tôi muốn Bạch Nhược Hy biết rằng khiêu khích Doãn Nhụy tôi, kiếp sau có gặp cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.” Bạch San SAn và Lưu Nguyệt nhìn nhau ra vẻ hiểu ý tứ của Doãn Nhụy.