Bộ Dực Thành trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh ghé đầu, hôn lên trán cô, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi.
Nhưng nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mềm như nước.
An Chỉ Nguyệt lông mi khẽ run lên, rất căng thẳng.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.
Một giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: “Chào buổi sáng, em vẫn còn ngủ sao?”
An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, cô nhào vào vòng tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cơ thể của em vẫn còn đau sao?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Anh rất áy náy khi nghe cô kêu đau ngày hôm qua, nhưng mũi tên đã lên dây không thể không phóng, anh muốn dùng cũng không thể dừng lại.
An Chỉ Nguyệt lại gật đầu, hai má đỏ bừng và nóng hơn.
Bộ Dực Thành chân tình hôn lên má cô, khẽ nói nhỏ: “Anh xin lỗi, anh nên nhẹ nhàng hơn.”
Anh cũng là lần đầu tiên, có một số chuyện không dễ kiểm soát.
“Ồ.” An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng đáp.
“Đói bụng không? Anh dậy lấy đồ ăn cho em.”
“Ừm.” Cô trả lời lại, chậm rãi xoay người thu mình trong chăn, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.
Bộ Dực Thành đứng dậy, tìm quần áo để mặc vào, lặng lẽ nhìn cô đáng yêu ngượng ngùng trên giường.
Thứ cảm giác ngọt ngào đó khiến anh cảm giác lâng lâng như ở trên mây, bồng bềnh, hư ảo nhưng vẫn hiện hữu.