[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 10



10

Ta trở về Tương Dương, xử lý tốt chính sự.

Ngoại giao giao cho Tề Ngoạn, nội chính giao cho Từ Lương, một mình lẻ loi lên đường.

Tề Ngoạn đến cổng thành tiễn ta: "Người đi rồi, ta cũng phải dẹp đường hồi phủ, trở về làm ruộng.”

"Ngươi còn trẻ tuổi, sao lại cáo lão hồi hương?"

Nàng chậm rãi phẩy quạt: "Trên đời này ngoại trừ người, còn có ai sẽ bổ nhiệm một nữ nhân đây? Người đường đường là thiên hoàng quý tộc, chư hầu một phương, nhưng cũng sắp bị Đàm Tam Khuyết khống chế, ta có thể có lối thoát nào?"

Đôi mắt ta đỏ bừng.

Chúng ta đều có hoài bão không thua nam tử, nhưng thế đạo nói cho chúng ta biết là không thể.

“May mà ta là quả phụ, không có trượng phu phải hầu hạ." Nàng thay ta sửa sang vạt áo.

“Tạm biệt, chúa công. Vốn...... còn muốn được người phong hầu bái tướng, làm công thần khai quốc.”

Ta rời đi với sự tiếc nuối của nàng.

Xa xa, còn nhìn thấy nàng cúi chào.

Tề Ngoạn kiêu ngạo, nhưng một khi ta rời đi, cả đời này cũng không thể gặp lại.

Nàng thi lễ với ta, ta cũng đáp lễ lại nàng.

Nơi ta đến là Đồng Tước Đài, là hành cung do Đàm Tam Khuyết xây dựng trên mặt nước, thu nạp mỹ nữ khắp thiên hạ.

Đồng Tước Xuân Thâm Tỏa Nhị Kiều...... (Xích Bích hoài cổ - Đỗ Mục)

Hắn cuối cùng vẫn mắc phải tật xấu giống như Tào Tháo.

Lần gặp mặt này, hắn rất ân cần, bởi vì hắn cũng biết là hắn thẹn với ta.

Và ta cũng đã chán nản, không hề giả vờ.

Nhưng ta trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn lại dám mang Tống Bảo Bình tới gặp ta!

Phụ nhân này đầu đầy châu ngọc, ngồi ở trên ghế chủ tọa, nhìn thấy ta cũng không đứng lên, vẻ mặt khinh thường.

“Bảo Bình nghĩ nhiều năm không gặp nàng, cố ý tới nghênh đón nàng." Đàm Tam Khuyết cười nói.

"Tỷ tỷ ở bên ngoài lĩnh binh, chắc là rất vất vả. Bây giờ ca ca muội tiếp nhận vị trí của tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần phiêu bạt bên ngoài nữa, có thể trở về đế đô, an dưỡng tuổi già~"

Đàm Tam Khuyết phụ họa: "Bắc phạt cũng không thuận lợi, ngược lại Tây chinh thế như chẻ tre, nàng theo trẫm trở về, cùng trẫm bày mưu tính kế, cũng đỡ được sự lo lắng của trẫm.”

Ta không muốn nói chuyện với hai kẻ ngốc, ngồi xuống uống rượu, rượu đến bên miệng, đột nhiên dừng lại.

Tống Bảo Bình ở đây, rượu này ta thật sự không dám uống.

Tống Bảo Bình nhíu mày với ta, cố ý nâng chén rượu lên: "Nào, muội kính tỷ tỷ một ly.”

Ta hắt rượu một cái.

Tống Bảo Bình lập tức làm ra vẻ không chịu nổi, Đàm Tam Khuyết nhíu mày: “Chẳng lẽ đã nhiều năm trôi qua, nắng vẫn còn ghen tuông với Bảo Bình, nàng ở Kinh Châu đóng cửa suy nghĩ, cuối cùng vẫn chưa tỉnh sao?!"

Ta khóc lớn: "Bắc phạt Tây chinh, rất nhiều tướng sĩ bỏ mạng, ta vừa nhìn thấy rượu, đã muốn kính bọn họ trước.”

Đàm Tam Khuyết không còn gì để nói, ánh mắt Tống Bảo Bình đầy tàn nhẫn, đột nhiên giơ tay lên, muốn đập chén.

Ta quá sợ hãi, đập chén là ra hiệu, nơi này có mai phục, là muốn lấy mạng ta!

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc này, tiểu binh bên ngoài đến báo: "Phía tây có quân đội chạy tới, mang cờ hiệu nhà Hán, nói là binh mã của Kinh Châu, Nhữ Dương công chúa.

Đàm Tam Khuyết khó có thể tin nhìn ta: "Ngươi lại mang theo binh mã?"

Ta:...

“Ta không biết, ta đến một mình!”

Tống Bảo Bình giơ tay: "Đã có phản ý thì phải g..iết!”

“Dừng tay!" Ngoài cửa vang lên một tiếng quát uy vũ.

Màn trướng vén lên, Vệ Phong mặc giáp chặn ánh sáng, chắc chắn là hắn vội vã tới, thở hổn hển.

“Ngươi là ai?! Sao dám tự tiện xông vào trướng của vua!" Đàm Tam Khuyết quá sợ hãi.

Vệ Phong kiêu ngạo bất tuân liếc hắn một cái, cung kính đi tới trước mặt ta, quỳ xuống chắp tay: “Chúa công, năm mươi vạn đại quân đã chuẩn bị xong ở Đương Dương cốc khẩu, chỉ chờ chúa công ra lệnh một tiếng.”

Ta không có nửa triệu quân.

Vệ Phong cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mang đội binh hùng mạnh như vậy đến đây.

Nhưng trong lòng ta đột nhiên sinh ra dũng khí phản lại tên khốn đó!

Ta ngồi ngay ngắn trên công đường, sắc mặt không thay đổi: "Được.”

“Quả nhiên ngươi có mang binh tới?!" Đàm Tam Khuyết nổi gân xanh, quét sạch rượu thịt trên bàn.

“Trẫm nghĩ tình phu thê, chưa bao giờ cảnh giác ngươi, bây giờ ngươi lại đem thủ hạ binh quyền đến đây, khởi binh tại gia yến, ngươi có ý đồ gì!"

"Đã là gia yến, ả tiện tỳ này vì sao lại mai phục, ném chén ra hiệu, hại chúa công của ta?!" Vệ Phong ngang nhiên cùng Đàm Tam Khuyết khiêu chiến, như hổ rình mồi chỉ vào Tống Bảo Bình.

Đàm Tam Khuyết cũng khó có thể tin nhìn về phía nàng.

Dù sao làm hoàng đế vài năm, chuyện tùy cơ ứng biến vẫn phải có, Đàm Tam Khuyết lập tức cười ha ha: "Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi nhìn lầm rồi, bọn họ chỉ là vũ cơ mà thôi. Phu nhân, vị tiểu tướng quân này là ai, sao lại nóng giận như vậy."

Ta lạnh nhạt nói: "Hắn chính là thủ hạ của ta Ngũ Hổ thượng tướng, Nghi Đình Hầu, tam quân đô chỉ huy sứ, Vệ Phong.”

Sắc mặt Đàm Tam Khuyết trầm xuống: "Quả nhiên là Vệ Phong! Lần trước còn gạt ta là một tiểu thị vệ, các ngươi cảm thấy ta không nhận được mặt sao?"

Hắn tức giận đứng lên đi tới đi lui: "Được, ngươi được lắm, mang kiếm mang giày, vào trướng không bái. Lưu Ninh Hoan! Đây là tướng quân mà ngươi đã tạo ra sao?!"

Vệ Phong cũng rút kiếm: "Kiếm của ta cũng chưa hẳn bất lợi!"

Ánh mắt thiếu niên sáng rực, thanh âm chấn động, uy lực như hổ diệt rồng, áp đảo tất cả mọi người.

Cả trướng lặng ngắt như tờ.

Đàm Tam Khuyết đã nhiều năm không bị người ta chống đối như thế, trong lúc hoảng hốt lại đưa mắt nhìn ta: "Phu nhân, nàng nói một câu đi!"

Ta cầm kiếm, chậm rãi từ đứng dậy: "Ở đây ai là Tống Từ?"

Vô số ánh mắt tập trung vào một tên béo trắng, mà hắn, mặt trắng như tờ giấy.

Ta bước tới, dùng dao chặt đầu hắn rồi ném vào chân Tống Bảo Bình, nàng ta hét đến tức cả phổi, ta lau m..áu trên mặt nàng.

"Đàm Tam Khuyết, ta đã từng yêu ngươi, chắp tay tặng những thứ tốt nhất cho ngươi, cho nên hôm nay ta mới phải đến Kinh Châu. Nếu ta không nể mặt ngươi, e rằng hôm nay tất cả các vị đang ngồi đây phải gọi ta một tiếng, Hán Vương bệ hạ!”

Đó là lần đầu tiên tên ta xuất hiện trong lịch sử.

Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, thiếp của ai đó, mẫu thân của ai đó.

Cái tên Lưu Ninh Hoan đã đi vào sử sách với tư cách Hoàng đế, không còn là một "Lưu thị" không rõ mặt mũi nữa.

Ta hai mươi bảy tuổi cùng Vệ Phong hai mươi mốt tuổi sóng vai mà đứng, bảo vệ lẫn nhau, trước mười vạn đại quân, giáp mặt đối chọi với Đàm Tam Khuyết.

“Ngươi không sợ trẫm g..iết ngươi sao? Tât cả người ở nơi này đều là người của trẫm, Ninh Hoan." Ánh mắt Đàm Tam Khuyết xuất hiện sự bi thương.

"Đúng là người có rất nhiều binh mã, Tam Lang." ta nhếch miệng cười: "Nhưng ngươi già rồi, bị tửu sắc làm suy nhược thân thể, trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống, chúng ta sẽ lấy đầu hai người các ngươi! Ngươi có dũng khí cùng ta đánh cược một phen sao!"