[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 19



- ----

26

Sau khi thế cục ổn định, ta nhận được biểu tấu của quần thần, muốn ta mở rộng hậu cung.

Ta: "Hả?”

Bệ hạ tuy là nữ hoàng, nhưng cũng không thể lẻ loi một mình, không có phối ngẫu.” (vợ/chồng)

“Đúng vậy. đúng vậy.”

“Bệ hạ đã hoà ly với Hiến vương, nên chọn thêm vài thanh niên tài tuấn, lưu lại huyết mạch Thiên gia.”

Ta còn chưa mở miệng, quần thần đã tranh nhau đưa danh sách lên.

Tất cả đều là thiếu niên tài tuấn danh môn thế gia ở đế đô.

Ta vô cùng đau đớn xem tập tranh này: "Trẫm đang ở đâu đây!"

“Bệ hạ chớ hoảng hốt, cũng chỉ có bốn mươi người.”

Ta lấy tập tranh và đập nó xuống.

“Cho ngươi bốn mươi người này! Cho ngươi bốn mươi người này!”

Cả sảnh đường ồn ào, Vệ Phong không nói lời nào, quay đầu bước đi.

“Này, Vệ đại tướng quân sao lại đi? Còn chưa tan triều đâu.”

“Đúng vậy, chuyện gì xảy ra.”

“Đây là coi thường quân thượng, không để bệ hạ vào mắt.”

Ta vội hô: "Tán triều! Vệ tướng quân đã đi rồi, các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau đi mau đi.”

Trở lại cung, ta cau mày cùng Tề Ngoạn bàn bạc: "Chuyện lập hậu này, ngươi thấy thế nào?"

Tề Ngoạn lấy ra ba tập tranh: "Thần giúp bệ hạ kiểm tra, ba vị này bất luận là tài học hay tính tình, đều có thể phối hợp với bệ hạ.”

Ta buồn bực không vui, không có hứng thú gì.

Nàng mở bức họa đầu tiên ra: "Đây là trưởng công tử của Thôi thị Hà Thanh. Chọn hắn, bệ hạ có thể sử dụng Thôi thị. Thôi thị nhân tài đông đúc, bệ hạ có thể mượn chuyện này đàn áp một đám hào môn.”

Ta lắc đầu.

Nàng mở bức tranh thứ hai ra: "Đây là trưởng công tử của Hồ thị. Hồ thị đời thứ ba làm thương nghiệp, vốn có danh xưng Hồ Bán Thành, bệ hạ chọn hắn, không cần lo lắng cho quốc khố nữa.”

Ta nhìn về bức tranh cuối cùng.

Niềm vui rã rời, cũng không biết chờ đợi điều gì.

Tề Ngoạn lộ ra nụ cười bướng bỉnh, từ từ mở ra.

Ta sững sờ.

Không giống hai bức tranh trước, trên tranh chỉ có vài nét bút.

Trường Thành nhấp nhô, rộng lớn mạnh mẽ, tranh vẽ một người, khuôn mặt của hắn rất mơ hồ, nhưng ta lại vĩnh viễn sẽ không quên.

Đây là Vệ Phong trước khi bắc phạt, ta ở trên đài điểm tướng vẽ hắn.

“Ngươi không nên nói giỡn." Nước lũ trong lòng ta lại bắt đầu khởi động.

“Được." Tề Ngoạn chậm rãi cuốn bức tranh lại: "Vệ Phong tuy rằng đứng hàng Tam Công, nhưng xuất thân bình thường, trong nhà không còn ai, hơn nữa những thứ hắn có đều là bệ hạ cho, ngoại trừ công thành đoạt đất, rất khó cho bệ hạ lợi ích khác. Hiện tại thiên hạ nhất thống, không có chỗ dụng binh, Vệ Phong ở trên triều đình ngày càng yếu thế. Bệ hạ cùng hắn liên hôn, chẳng những không có lợi, còn bị người ta nói ra nói vào.”

Ta đè cổ tay nàng lại, run rẩy nói: "Ngươi biết trẫm không nghĩ những lời này.”

"Vậy bệ hạ muốn nghe gì?"

Ta trầm mặc thật lâu: "Trẫm và hắn quả thật rất tốt, rất thân thiết. Nhưng nhiều năm như vậy, trẫm đã sớm không biết, giữa chúng ta rốt cuộc là tình nghĩa gì.”

“Bệ hạ không thích hắn sao?”

“Đương nhiên không phải!”

“Vậy bệ hạ sợ hắn không thích mình sao?”

Ta thở dài: "Trẫm sợ rằng hắn chỉ kính ta trọng, mà không phải là có tình cảm nam nữ với trẫm.”

"Bệ hạ không nhìn rõ chính mình trông như thế nào, hay là không nhìn rõ ánh mắt nhìn mình của Vệ Phong?"

“Không thấy rõ ánh mắt hắn." Ta thành thật nói: "Hắn luôn không nhìn trẫm.”

Tề Ngoạn trợn trắng mắt, túm lấy tay ta: "Vậy đi hỏi đi!”

“Hắn là thần tử, nếu trẫm hạ chiếu, hắn đương nhiên phải theo, nhưng trẫm đây không phải là cường đoạt dân nam. Trẫm biết một khi trẫm mở miệng, Bá Ước hắn sẽ đáp ứng, nhưng trẫm không muốn hắn chịu tủi nhục.”

"Thật khó chịu!" Tề Ngoạn giậm chân, đem tấu chương như tuyết rơi đập lên người ta: "Ngày nào thần cũng phê tấu chương cho bệ hạ! Thần còn có ý định giúp bệ hạ hỏi những câu hỏi như thế này!"

“Vậy đừng hỏi nữa.”

“Hỏi chứ!" Tề Ngoạn hung hăng phất tay áo: "Thật không quen nhìn bộ dạng uất ức của bệ hạ.”

27

Ngày hôm sau, Tề Ngoạn gọi Vệ Phong tới Chiêu Dương điện: "Vệ Phong, ngài có biết tội không?"

Vệ Phong yên lặng đứng tại chỗ: “Không biết.”

Tề Ngoạn nói: "Quần thần tấu ngài làm được việc lớn coi thường điện hạ, ngài có nhận hay không?"

Vệ Phong vẫn cứng: “Không nhận.”

"Bọn họ còn nói, ngài đối với bệ hạ có lòng không thần phục, ngài còn không nhận sao?"

“Không nhận.”

“Vì sao?" Tề Ngoạn mỉm cười: "Vậy trái tim bất chính thì sao, hả?”

Vệ Phong cứng đờ.

"Vệ đại tướng quân, trên đại điện có ngôn quan, ngài lấy ánh mắt gì nhìn bệ hạ, tự có người nhìn thấy được, ngài cho rằng mình rất cẩn thận sao?"

Vệ Phong xấu hổ và giận dữ nhìn sang một bên.

“Lúc ở Thành Đô, ngài lợi dụng bệnh tật của mình lừa gạt bệ hạ, khiến bệ hạ hàng đêm ra vào phòng ngài hầu bệnh.”

“Đánh hạ Biện Kinh, rõ ràng Hiến vương muốn bệ hạ xử trí, ngài lại bởi vì tâm tư với bệ hạ mà đánh hắn chảy m..áu đầy người, sau đó còn viết phế đế thư, quở trách hắn bất trung với bệ hạ.

"Bệ hạ ban cho ngài nhà ở, ngài vẫn hàng đêm canh giữ Xu Mật viện, là bởi vì Xu Mật viện và tẩm cung của bệ hạ rất gần, có đúng không? Chưa kể còn lén lút sưu tầm đồ vật ngự dụng của bệ hạ…

"Ngài còn muốn nói gì nữa không?"

Ta chưa bao giờ thấy tiểu tướng quân của ta luống cuống tay chân như thế.

Thật suy đồi.

Ta không đành lòng, vén rèm lên: "Bá Ước, chỉ cần ngươi nói một câu, ngươi không thẹn với lương tâm, trẫm sẽ không nhắc tới nữa.”

Vệ Phong ngước mắt lên, cặp mắt đen kia nhìn thẳng vào ta. “Vậy nếu thần có thẹn với lương tâm thì sao?”

Một trận gió thổi qua, lúc này ta mới phát hiện, hoa hạnh ngoài cửa sổ đã sớm nở đầy cành.

28

...... Năm sau, Hoàng đế lập Vệ Bá ước làm vương phu, theo lễ chiêu của trung cung – “Hán Thư • Thái Tổ Bản Kỷ”

29

Lần trước ta lần thành thân, chỉ là một chén rượu nước.

Luôn muốn có một đám cưới hoành tráng.

Ta đã làm.

Ngày đó, Vệ Phong xuất phát từ Thanh Giang, ngồi xe sáu mươi bốn người khiêng, từ Thiên Nhai vào cửa cung, sau đó mặc hỉ phục, từng bước từng bước đi tới bên cạnh ta.

Đĩa ngọc của hắn được đưa vào tông miếu. (nhà thờ tổ)

Hắn đi tế bái phụ mẫu ta.

Chúng ta mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan.

Mãi đến khi trời tối, mới trở về tiêu phòng. (椒房: Tức điện của Hoàng Hậu; ở cung Vị Ương)

Bên ngoài còn đang đốt pháo hoa, toàn bộ Biện Kinh giăng đèn kết hoa, khắp thiên hạ đều bởi vì chuyện chúng ta kết hôn mà tổ chức yến tiệc nửa tháng, vừa múa vừa hát.

Nhưng thật ra hôn lễ rất phiền phức.

Thì ra ta nhiều năm ta hướng tới vị trí đế hậu tôn kính như vậy cũng không hơn gì cái này.

Giờ phút này, ta chỉ mong muốn cùng hắn lẳng lặng một mình.

"Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?" Vệ Phong ở bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào cánh tay ta.

Trong lòng ta cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần: "... Kỳ thật trẫm đã kết hôn lần thứ hai rồi.”

“Thần vốn là người dân thường áo vải.”

"Trẫm lớn tuổi rồi~"

“Thần bị bệnh trầm trọng.”

Ta bị hắn chọc cười.

Không ai mạnh hơn ai cả.

Hắn cười bưng nửa cái hồ lô (ly rượu hình hồ lô) lên: "Phu nhân.”

Ta bưng nửa kia lên: "Phu quân~"

“Phu nhân, có đói bụng không?”

“Đói, đương nhiên đói! Quần thần tiệc rượu, chỉ có chúng ta hành lễ, một ngụm rượu cũng không uống.”

“Đi, đi ăn lẩu.”

“Vậy sao không mang đàn của trẫm tới, chúng ta ăn lẩu ca hát, bên ngoài còn đang đốt pháo hoa."

“Được.”

Đêm đã khuya, trong cung vang lên tiếng hát của chúng ta:

—— Muốn ca hát ban ngày phải say sưa với rượu, tuổi thanh xuân là bạn đồng hành tốt khi trở về.

**(白日放歌須縱酒,青春作伴好還鄉 – Thơ Đỗ Phủ)**