[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 21



14

Khi Vương phu Đông chinh, từng có thuyết khách yết kiến: "Binh mã khắp thiên hạ đều ở trong tay tướng quân, sao không tự lập?"

Vương phu nói: "Hành quân đánh trận rất dễ, xử lý nội chính lại khó.”

Thuyết khách nói: "Tướng quân quá khiêm tốn rồi, hành quân đánh giặc sao có thể dễ dàng..."

Vương phu nói: "Ta đánh thiên hạ hay ngươi đánh thiên hạ?"

Lưu Ninh Hoan nghe vậy cười ha ha: "Trẫm thích dáng vẻ bọn họ không thích Bá Ước nhưng lại không làm gì được hắn.”

15

Vương phu mới vào cung, thiếu niên khắp Ngũ Lăng tranh nhau muốn bắt chước hắn hầu hạ thiên tử.

Một thiếu niên hỏi: "Xin hỏi Đại tướng quân năm đó không mua nhà, là bởi vì thiên hạ chưa ổn định có nhà cũng không thể ở phải không?"

Vương phu: "Không, là muốn ở rể.”

Thiếu niên: "Nhưng lúc đó Hiến vương vẫn còn mà?"

Vương phu: "Cho nên khởi binh g..iết.”

Từ đó về sau thanh niên tài tuấn ở đế đô không dám nhìn thẳng thiên tử, đến điện Chiêu Dương cũng không dám đi một mình, sợ chọc Vương phu hiểu lầm.

16

Ở Biện Kinh có một người nghèo rớt mùng tơi không cưới nổi thê tử, viết thư vay tiền Vương phu.

Vương phu đáp: "Đề nghị ở rể. Thê tử một tháng cho ta hai ngàn thạch.”

Sau đó một xu cũng không vay.

17

Vương phu bắc định Trung Nguyên, khi trở về vui mừng không kìm được, bế Lưu Ninh Hoan đi dạo một vòng.

Lưu Ninh Hoan quá sợ hãi: "Trẫm là thiên tử!”

Vương phu: Thêm một vòng nữa.

18

Vương phu cả đời sống bình dị và tử tế với người khác.

Duy chỉ canh cánh trong lòng đối với Hiến vương.

Khi Hiến vương c..hết, Vương phu tranh luận gay gắt và vượt qua các quan văn võ triều đình để đảm nhận công việc chủ trì tang sự cho hắn.

Sau đó dựa theo nghi lễ của tiền triều, chọn nghi lễ đơn giản nhất tham khảo, rồi giảm bớt một nửa.

Lưu Ninh Hoan nói: "Bá Ước, ta biết chàng không thích hắn, là vì ta. Nhưng nếu làm như vậy, chỉ sợ hậu thế nói chàng rất đố kỵ.”

Vương phu: "Thì đúng là đố kỵ mà.”

19

Vương phu chủ trì tang sự Hiến vương, lén lút đạp quan tài hắn một cước, phỉ nhổ: "Tên khốn dám phụ thê tử của ta.”

Đúng lúc bị một sử quan nhìn thấy, ghi vào chú thích sinh hoạt thường ngày.

Lưu Ninh Hoan nghe vậy kinh hãi: "Ái khanh, cái này không cần ghi lại đâu. Ta thăng quan tiến chức cho ngươi, ngươi xóa câu này đi.”

Sử quan đề bút “sau khi Vương phu đá quan tài Hiến vương... bệ hạ nói muốn thăng quan tiến chức cho ta để ta xóa câu này.”

Lưu Ninh Hoan: "Cmn nhà ngươi...”

Sử quan tiếp tục viết “Thần không theo, bệ hạ nói cmn nhà ngươi.”

Ngày hôm sau, triều đình khiếp sợ, quần thần dâng tấu sớ.

Đế hậu đều phải viết chiếu thư nhận tội, tắm rửa thay quần áo đi Thái Miếu trai giới bảy ngày.

Kết quả ngày đầu tiên đã có người nhìn thấy một đôi phu thê tay nắm tay ăn thịt nướng ở đầu đường Biện Kinh.

Trượng phu thân cao tám thước, ở độ tuổi ba mươi nhưng vẫn cực kỳ thanh tú.

Thê tử chói lọi, tướng mạo có thể sánh với Tây Thi, dáng chuẩn, thân hình đẹp..

Hai người mặt mày hớn hở, ăn từ đầu đường đến cuối đường.

Ngày hôm sau, triều đình khiếp sợ, quần thần dâng lại dâng tấu sớ......

20

Lúc Lưu Ninh Hoan vui vẻ kết hôn với Vương phu, có lời quan thượng tấu: "Vệ tướng quân không thể làm Vương phu, bởi vì trên mặt hắn có sẹo."

Lưu Ninh Hoan: "Ngươi cũng muốn giống như vậy sao?"

21

Mười năm sau, ngôn quan lúc trước nói "Vệ tướng quân trên mặt có sẹo" ngã ngựa, diện mạo bị huỷ hoại.

Lưu Ninh Hoan tự mình đến quý phủ của hắn thăm bệnh.

Sau đó ghé vào tai hắn nói: "Sẹo của ngươi không đẹp bằng hắn.”

22

Lưu Ninh Hoan về cung.

Vương phu đang soi gương: "Ta không có sẹo.”

Lưu Ninh Hoan: “Đúng vậy, chàng không có.”

23

Vương phu lười biếng, nhưng thích làm ruộng.

Lưu Ninh Hoan xử lý công vụ ở tiền điện Chiêu Dương, hắn làm ruộng ngay hậu viện.

Vương phu ướp dưa muối ngon. Nghe nói tay nghề tốt đến mức có một ông chủ quán rượu, viết thư hỏi Vương phu có thể mang đến cửa hàng của hắn bán hay không.

Vương phu hồi âm nói: [Phu nhân muốn làm một vườn hoa, nên đã cày một nửa ruộng của ta, sau này ta phải trồng hoa, sản lượng dưa muối giảm mạnh.]

Vinh dự lớn nhất của quan lại triều Thái Tổ là được đến điện Chiêu Dương ăn cơm với dưa muối của Vương phu.

24

Sử quan cuối cùng cũng vì dưa muối của Vương phu mà xóa câu "Vương phu đá quan tài của Hiến vương."

25

Vương phu ôn hoà đức hạnh, ngâm dưa muối ngon nhất thiên hạ.

“Thái Tổ Triều Khởi Cư Chú”

26

Lưu Ninh Hoan không thích hợp sinh con, nên phải uống canh tránh thai.

Vương phu: "Để ta uống cho.”

Lưu Ninh Hoan: "Chàng có bệnh trầm trọng.”

Vương phu: "Nàng lớn tuổi rồi."

Sau đó hai người thoả thuận mỗi người một lần thay phiên nhau uống.

Thái y viện: "Mặc dù canh tránh thai tốt, cũng không thể uống mỗi ngày.

27

Tuy rằng Lưu Ninh Hoan và Vương phu không có hài tử, nhưng đã nuôi dưỡng rất nhiều dưỡng nữ (con gái nuôi).

Vương phu rất thích trẻ con.

Vì hồi nhỏ không học hành nên hắn thường đến trường học cùng các công chúa.

Phụ hoàng ngồi ở phía sau ghi chép, các tiểu công chúa không dám phạm sai lầm.

Suy cho cùng, lòng nhân ái không thể chỉ huy quân đội.

Vương phu ghi chép xong, còn so sánh chữ với các công chúa, nếu phát hiện có chữ viết nguệch ngoạc thì buổi chiều sẽ cho chạy một ngàn mét.

Đáng sợ nhất chính là, hắn còn nghiêm túc tham gia thi cử.

Lưu Ninh Hoan: "Lần này bọn nhỏ ai thi nhất?"

Vương phu: “Ta.”

Vương phu: "Là ta.”

Vương phu: "Vẫn là ta.”

Lưu Ninh Hoan:...

Vương phu: "Tỷ tỷ có phần thưởng gì không?"

Lưu Ninh Hoan trầm mặc thật lâu: "Vệ Phong, Hoàng lão Trụ quốc ở ngoài cửa nhìn chàng đấy."

28

Khi Thái Tông mười một tuổi, thi tháng vượt qua Vương phu.

Vương phu: "Con trưởng thành rồi, có thể giúp nhĩ nương phê duyệt tấu chương.”

29

Nghe nói sở dĩ Thái Tông được Thái Tổ nhìn một cái đã lập làm Thái Nữ, cũng bởi vì nàng là một trong số rất nhiều dưỡng nữ có tính cách giống Vương phu nhất.

Tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, tài đức vẹn toàn, thâm trầm nội liễm.

Có người nói: "Lập người kế vị làm sao có thể lập nữ tử?"

Thái nữ rút đao: "Khinh thường nữ tử như vậy, bây giờ ta sẽ cho ngươi biến thành nữ tử.”

Vào cuối triều đại Thái Tông, một số sử gia không chính thức cho rằng Thái Tông là cốt nhục của Vương phu.

Vương phu: "Ta uống canh tránh thai, Đồng Sử làm chứng, đừng nói hươu nói vượn.”

30

Một ngày, Lưu Ninh Hoan trang điểm, nhìn trong gương thấy một sợi tóc bạc.

Lưu Ninh Hoan: "Ta già rồi...”

Vương phu cầm sách đi qua, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc nàng: "Ba kiếp mới may mắn được gặp được công chúa tóc bạc.”

31

Mỗ quan: "Bệ hạ có tóc bạc..."

Vương phu rút kiếm nhìn.

Mỗ quan: "Mắt ta có bệnh.”

32

Uông thái y khi còn trẻ từng bị Vương phu mắng là "lang băm".

Có người hỏi: "Uông thái y, y thuật của ngài rốt cuộc như thế nào?”

Uông thái y: "Hừ, Vệ Bá Ước đến nay mỗi ngày vẫn đều ăn hai quả hạch đào!"

Lưu Ninh Hoan nghe vậy, che mặt thở dài: "Thì ra nguồn gốc là ở đây.”

33

Tề Ngoạn qua đời, đế quốc cực kỳ bi thương.

Vương phu: "Dưới địa ngục hoàng tuyền, sẽ có thể gặp lại.”

Ba tháng sau, Vương phu quả nhiên lâm bệnh nặng.

34

Vương phu bệnh nặng, Lưu Ninh Hoan giao triều chính cho thái nữ, tự mình chăm bệnh ở điện Chiêu Dương, Vương phu lúc mộng lúc tỉnh.

Mùng tám tháng chín, Vương phu đột nhiên toả ra hào quang rạng rỡ, đứng dậy muốn lấy cung tên của mình, nhưng kéo không được, nên bật khóc: "Ninh Hoan, ta kéo cung không nổi nữa.”

Lưu Ninh Hoan nói: "Bá Ước, thiên hạ thái bình đã nhiều năm rồi, kéo không nổi cũng không sao.”

Vương phu nghe nói, thở dài một hơi rồi qua đời.

Lưu Ninh Hoan bình tĩnh gọi ba vị tham tri chính sự tới, chỉ định bọn họ làm phụ chính đại thần, dặn dò thái nữ: “Từ nay trở đi, con có thể xem bọn họ như phụ mẫu của mình.”

Hai canh giờ sau, hoàng đế băng hà ở điện Chiêu Dương.

35

Đế hậu hợp táng ở Chiêu Lăng.

Khi còn sống không có giây phút nào chia lìa.

An táng cùng họ trong Chiêu Lăng còn có hai bức tranh nhỏ.

Một bức là "Tướng quân xuất quan đồ" (Tướng quân xuất hành) do hoàng đế vẽ khi Vương phu bắc chinh.

Một bức khác là "Thiên tử quá giang đồ" (Hoàng đế qua sông) do một họa sĩ không rõ tên vẽ.

Họa sĩ vốn là nhân sĩ ở Từ Châu, bốn mươi năm trước trong vụ tàn sát thành Từ Châu, hắn đã theo hoàng đế qua sông và vẽ một bức tranh hoàng đế và một thiếu niên nhìn nhau với khoảng cách một chiếc thuyền.

Nghe nói lúc ấy thị vệ mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, đây là công chúa, là người mà thứ tiện dân như ngươi có thể nhìn sao?"

Thiên tử cười nói: "Sinh ra bần tiện, cũng không có gì đáng bị sỉ nhục, chỉ cần trong lòng có lòng yêu nước, một thời gian nữa có thể sẽ trở thành anh hùng.”

Thiên tử lúc đó mười tám tuổi, váy đỏ mang kiếm, nhìn thiếu niên kia hiên ngang mỉm cười.

Từ đó, Vệ Bá Ước hứa hẹn cuộc đời này sẽ ở bên nàng.

(--END--) 

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!