[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 5



5

Ta trở về Lưu gia một chuyến, bái kiến các vị thúc bá.

"Đàm Tam Khuyết lấy danh nghĩa khởi binh cần vương, bây giờ lại xưng vương ở phía nam, lấy tôn chỉ công chúa của ta để lệnh chư hầu, hắn chính là là Hán tặc. Chúng ta là người của hoàng thất, chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn thay đổi triều đại sao?"

“Tiên đế không có con, huyết mạch đã đoạn.”

"Không phải ta còn sống tốt sao?"

Tất cả mọi người nhìn trái nhìn phải, sợ hãi không thôi.

"Nhưng công chúa, công chúa là nữ nhi..."

Ta giận dữ ném ly rượu: “Các ngươi thà muốn một nam nhân họ Đàm, không muốn một nữ nhân họ Lưu sao? Hôm nay hắn nạp Giang Đông mỹ nhân, ngày mai sẽ nạp Quan Đông mỹ nhân, Lũng Tây mỹ nhân. Bốn trăm năm nắm quyền, đến phiên các ngươi, hoàng thân quốc thích đều không thể ngồi lên, đây là điều các ngươi muốn nhìn thấy sao?"

Mọi người thương lượng một hồi, cúi đầu quỳ lạy: "Gia chủ có thượng sách gì.”

“Tách ra, đi về thái ấp, tích trữ lương thực và binh sĩ.”

“Gia chủ......”

“Ta tự có biện pháp thoát thân.”

Gần đây Đàm Tam Khuyết muốn ra ngoài săn thú, ta và Tống Bảo Bình đều sẽ đi.

Hôm trước ta nhận được một tin tức, Tống Bảo Bình mang thai.

Đàm Tam Khuyết cố ý giấu ta không nói.

Ta giục ngựa chạy đến chỗ Tống Bảo Bình, nàng đang thêu hoa, nhìn thấy ta, mạnh mẽ đứng lên.

Khuôn mặt của nàng đã lành lại.

“Người đâu, hộ giá." Nàng tự tin nói.

Cấm quân lao ra bao vây nàng.

"Ta đã có thai, thái y nói, sẽ là một nhi tử." nàng kiêu ngạo xoa lên bụng mình, sau đó xoa mặt mình: "Nhờ thuốc trị mụn vàng của bệ hạ, mặt ta không có chút vết sẹo nào. Tuổi già nhan sắc tàn phai, lại không có con, Lưu Ninh Hoan, ngươi lấy cái gì đấu với ta?! Cho dù muốn hại hài nhi của ta, một chút cơ hội ngươi cũng sẽ không có, bệ hạ bảo vệ ta rất chặt!"

“Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, đứa nhỏ này vẫn không sinh thì tốt hơn. Trong vòng năm tuổi, phải c..hết." Ta nhếch môi: “Đứa nhỏ c..hết trước mặt mẫu thân, nỗi đau đớn này, ngươi không chịu nổi đâu.”

Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn: "Ngươi nguyền rủa con của bệ hạ c..hết!"

Đâu chỉ có nó.

Hắn cũng phải c..hết.

Người một nhà, quan trọng nhất chính là ở bên nhau.

Bởi vì ta cố ý khiêu khích, Đàm Tam Khuyết quả nhiên tống ta vào lãnh cung.

“Trẫm năm nay hai mươi tám tuổi, thật vất vả mới có đứa bé này, ngươi lại muốn hại hắn! Ninh Hoan, ta nể tình nghĩa ngày xưa, nhịn ngươi đã lâu, nhưng ngươi thật sự rất đố kỵ, rất đáng ghét. Lần này săn xuân ngươi không cần đi, đợi ở lãnh cung tự vấn bản thân vì sự bất trung bất nghĩa của mình!”

Trong lãnh cung, ánh trăng lạnh lẽo.

Ta lấy áo giáp ra, mài dao.

Nửa đêm, ta nhìn thấy một bóng dáng gầy gò lẻn vào, đặt một bầu rượu, bốn món ăn trước cửa sổ.

Phía trên còn có một cành hạnh hoa mang theo sương sớm.

Ta gọi hắn lại: "Ngươi là ai?”

Thiếu niên đỏ mặt quỳ xuống: "Tham kiến công chúa. Thị vệ trước chánh điện, Vệ Phong.”

“Ngẩng đầu lên.”

Hắn ngẩng đầu cụp mắt, không dám nhìn ta.

Ta lại quá sợ hãi.

Khuôn mặt này, rõ ràng là thiếu niên nhặt xác cho ta trong mộng!

Nhưng trong mộng, hắn không phải là thị vệ nhỏ, mà là chỉ huy sứ của ba quân.

Nếu đó là một giấc mơ dự đoán.

Vị tiểu thị vệ này sau này chính là đại soái chống đỡ thiên hạ.

Ta nhặt cành hạnh hoa lên chơi đùa: “Ồ ~ ta nhớ ra thỉnh thoảng ta cũng nhận được hoa trước cửa sổ. Vệ Phong, sao ngươi lại tặng hoa cho ta?”

Vệ Phong chắp tay cúi đầu: “Thần vốn là nhân sĩ ở Từ Châu, khi còn nhỏ thành Từ Châu bị tàn sát, thần mất đi song thân, cơ khổ không nơi nương tựa. May mắn công chúa đi qua, đánh đuổi bọn thổ phỉ, dẫn theo mười vạn lưu dân qua sông. Lúc ấy, ở trên thuyền nhỏ, bên cạnh công chúa, may mắn gặp được nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của công chúa. Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.”

Ta nhớ tới năm đó bảo vệ người dân qua sông, quả thực là một trận chiến rất đẹp, ta không khỏi mỉm cười: "Vệ Phong, hôm nay ta muốn rời khỏi lãnh cung này, ra khỏi thành, ngươi có dám đi theo ta hay không?"

Lần đầu tiên, Vệ Phong nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt phản chiếu một bầu trời đầy sao: "Thần nguyện xông pha khói lửa, c..hết không lùi bước!"

Đêm đó, ta mang theo Vệ Phong và Yến Vân Thập Bát Kỵ (đội hộ vệ sở hữu sức chiến đấu nổi danh thời bấy giờ), chạy ra khỏi tòa thành lạnh lẽo kia.

Bình nguyên dưới chân núi, cuộc đời ca múa, Đàm Tam Khuyết ôm Tống Bảo Bình, uống rượu mua vui.

Ta rút kiếm, chỉ dưới chân núi: "Vệ Phong! Bệ hạ lớn tuổi rồi, chỉ muốn ca múa không muốn động đao nữa. Ta thấy ngươi rất có tài tướng soái, ngươi có muốn dẫn binh mã của ta đánh mấy trận hay không?"

Vệ Phong đỏ mặt: "Cái này? Thần...”

"Nam nhân, phải dũng cảm!"

Vệ Phong ôm quyền: "Thần nguyện làm hết khả năng của mình.”

Ba tháng sau.

Vị thiếu niên xấu hổ mười tám tuổi này, liên tục chinh phục hơn bảy mươi thành, hoàn toàn không bại trận.

Ta y quan đầy đủ, nhập chủ Kinh Châu, dẫn dắt Kinh Châu.

Đàm Tam Khuyết phát đ..iên, liên tục hạ mười tám kim bài, thúc giục ta trở về.

Ồ.

Ta sẽ không quay lại.

Từ Lương làm thuyết khách, đến Tương Dương thành: "Bệ hạ trở về, không gặp được công chúa, quá sợ hãi, lật tung cả đế đô, còn cho rằng là Tống phu nhân ám hại người. Về sau biết được người nhập chủ Kinh Châu, còn lớn tiếng chất vấn ở trên điện, Vệ Phong là ai?! Tống phu nhân ở trên đại điện công khai nói, công chúa tạo phản, lẽ ra nên chém đầu. Bệ hạ giận dữ, tát nàng một cái, hư thai.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ta và Từ Lương đồng thời cười ha ha, vui vẻ chạm cốc.

"Lần này Đàm Tam Khuyết bảo ngươi tới, lại muốn đánh rắm cái gì?"

Từ Lương sờ sờ chòm râu: "Đương nhiên là khuyên người mau mau trở về. Nói công chúa là nữ giới, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài là không tuân thủ nữ đạo!”

“Đúng là bộ xương khô héo trong mộ." Ta lắc đầu: "Từ Lương, ngươi đã đến, cũng không cần trở về. Một mình ta xử lý nội chính, thực sự vất vả. Vệ Phong chiếm được lãnh thổ rất nhanh, ta không kịp thu thập lương thảo.”

“Thần cũng nghĩ thế.”

Ta chẳng những đào tẩu, ta còn đào cả nội tướng, Đàm Tam Khuyết, ngươi có tức hay không!

Đàm Tam Khuyết quả thật rất tức giận.

Nhận được thư của Từ Lương, hộc m..áu ngay tại chỗ.

Nhưng rất nhanh, hắn liền mang theo năm mươi vạn binh mã, bảy ngàn chiến thuyền, tìm tới ta.