[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 8



8

Vệ Phong Tây chinh, Đàm Tam Khuyết Bắc phạt.

Ta ở Kinh Châu, nhận được thư của hai người.

Đàm Tam Khuyết nói, Tống Bảo Bình sinh một nhi tử, hắn có hậu, ta làm mẫu thân.

Ta ném xui xẻo vào trong chậu than.

Bệnh thần kinh, liên quan quái gì đến ta.

Thư của Vệ Phong là giấy xanh thuần khiết, mỗi ngày đều báo cáo quân tình ở tiền tuyến, ở cuối thư kèm theo đôi câu vài lời.

"Sau khi đi qua Trường Đình, tràn ngập màu tím và đỏ. Thần tặng người một cây thục quỳ, thỉnh cầu chủ nhân thưởng thức."

“Khi đóng quân ở Quảng Nguyên, các già làng đã tặng thần mười tấm vải gấm Thục, tặng cho chúa công để may áo xuân.”

"Sau khi chiếm được Lang Trung, người dân bày tỏ điềm lành. Đó là nấm linh chi nghìn năm tuổi, ăn vào sẽ sống lâu hơn. Chúa công, mau dùng đi.”

“Đêm qua, có sao băng từ trên trời rơi xuống, ánh lửa hừng hực, rơi xuống phía bắc hoang mạc, thật sự là điềm lành từ trên trời rơi xuống, chúc mừng chúa công. Trong ngoặc đơn, Thạch Vẫn đã gọi người dùng xe bò kéo đi Tương Dương.”

Ta viết thư dặn dò hắn: "Bá Ước, tuổi ngươi còn trẻ, đừng nghe người ta nói hươu nói vượn. điềm lành gì, đó đều là giả, gạt người.

“Thần tận mắt nhìn thấy, chúa công xuất thế, cho nên mới có nhiều điềm lành như vậy, sao chúa công có thể không tin chứ?"

Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Đại tướng của ta có chút mê tín.

Vậy ta có thể làm gì?

Chả nhẽ đem thiên thạch dựng sừng sững ở trong châu phủ, trồng thục quỳ, mặc y phục mùa xuân làm từ gấm Thục, cùng các khanh gia thưởng thức sao.

Vệ Phong thế như chẻ tre, lập được quân công hiển hách, ta nên thưởng hắn như thế nào?

Tề Ngoạn vẫy quạt: "Tuổi còn trẻ như vậy đã được phong hầu bái tướng, còn ngại không đủ sao?"

Dù sao cũng là ta lừa Đàm Tam Khuyết. Nghiêm túc mà nói, là Đàm Tam Khuyết thưởng cho hắn, ta cũng không có gì cho Bá Ước, hay là ta tặng hắn một căn nhà. Giá phòng ở Tương Dương, gần đây tăng rất nhiều.

Tiểu hồ ly Tề Ngoạn đảo mắt: "Vệ tướng quân chắc sẽ không chịu nhận.”

Quả nhiên, ta hạ chỉ đưa cho hắn phòng ở, Vệ Phong từ chối: "Thần ở bên ngoài dẫn binh, màn trời chiếu đất, không cần phòng trạch."

“Chẳng lẽ ngươi không trở về sao?”

“Chẳng lẽ chúa công muốn thần cả đời ở lại Kinh Châu chật hẹp này?”

“Vậy ngươi cũng phải có chút tài sản. Ngươi không ở, bán cũng có lãi."

"Tiền tài là vật ngoài thân.”

Ta cầm một chồng thư thật dày, khổ não: "Ta chưa từng thấy có người nào không yêu tiền, không mua nhà, tuy rằng hắn nói rất có lý, nhưng hắn về Tương Dương yết kiến ta, sẽ ở nơi nào?"

Ta sẽ sớm biết thôi.

Sinh thần ta, Vệ Phong chúc mừng, mang theo con kê hai đầu, một con chim biết nói, con cóc ba chân, nai con trắng như tuyết, và một con khỉ hơn chín mươi tuổi.

"Thần ở Kinh Châu không có phòng ở, có thể ở chỗ chúa công tá túc mấy đêm, giống như trước đây, gác đêm cho chúa công được không?"

Ta nhìn tiểu tướng quân mặt đỏ bừng, thầm nuốt ngàn lời muốn nói: "Mời.”

Từ đó, phủ Kinh Châu biến thành vườn bách thú cỡ lớn, Vệ Phong nhìn thấy những thứ kỳ hình quái gì, đều không ngại ngàn dặm xa xôi đưa tới cho ta xem.

Âm thư không dứt, điềm lành không ngừng.

Ta nhìn thiếu niên đang ôm kiếm đi tới đi lui dưới ánh trăng, đóng lại vàng bạc châu báu Đàm Tam Khuyết tặng.

“Cầm lấy, coi như bổ sung quân phí cho Vệ tướng quân.”

Tiền tài phú quý, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân.

“Bá Ước, vào uống chút trà đi. Trong thư ngươi nói rằng ngươi đã học được rất nhiều bài hát đồng quê, mọi người đều đang chờ nghe."

“Khụ khụ...... Vậy Vệ Phong cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đêm đó, trong phủ Kinh Châu, ta đàn, hắn hát.

"Ban ngày nên vừa uống rượu vừa ca hát. Tuổi trẻ là bạn đồng hành để có thể trở về nhà."