[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 107: Thực sự nghĩ tôi cái gì cũng không biết sao



Giang Bắc Minh nhìn thấy Thẩm Thanh Lan khóc, anh lập tức đứng dậy, rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng giúp Thẩm Thanh Lan lau nước mắt trên mặt.

Mà ông cụ Thẩm Văn Bác đúng là từ xưa tới nay chưa từng có, không tiếp tục mở miệng mảng thêm, mà là chống nạng cúi đầu, sững sờ tại chỗ.

“Giang Bắc Minh, mày quá láo xược!”

Hà Tuyết Mai đột nhiên quát Giang Bắc Minh Bắc.

“Đây là ông nội của mày, mày nói chuyện như thế với ông mày hả? Trong mắt có còn biết lớn bé là gì không? Có biết mình là bậc con cháu không?”

“Cô… Câm miệng cho tôi!”

Vừa lúc đó, ông cụ Thẩm Văn Bác đột nhiên nói, giọng điệu không còn cứng nhắc như trước, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt, yếu ớt.

“Hừ …’ ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, liếc nhìn mọi người có mặt, sau đó chống gậy chậm rãi đi về phía Thẩm Thanh Lan.

Đi đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, khẽ cười một tiếng, nói.

“Thanh Lan, vừa rồi ông nội không đúng, ông nội lẩm cẩm, ông nội, ông nội xin lỗi cháu…”

“Ông nội…”

Một tiếng ‘ông nội’ thốt ra, nước mắt Thẩm Thanh Lan không kìm được nữa, trào ra, nhất thời tất cả chua xót cùng tủi thân, toàn bộ tuôn ra.

“Nhóc con đừng khóc.”

ông cụ Thẩm Văn Bác đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Thẩm Thanh lan, sau đó ông ta nhìn Giang Bắc Minh rồi nói.

“Bắc Minh, cảm ơn cháu.

Nếu không phải có cháu, ông sợ rằng, thật sự lẩm cẩm ra quyết định như vậy.

Tuy rằng nhà họ Thẩm chúng ta làm ăn không lớn, nhưng đây cũng là ông và Thanh Lan gây dựng từng bước từng bước phát triển.

Nếu thật sự vì ông lẩm cẩm phá hỏng, ông làm sao còn có mặt mũi, đi xuống gặp bà cụ đây…”

“Ông nội, lại đây, ông ngồi xuống rồi nói.”

Giang Bắc Minh vươn tay đỡ Thẩm Văn Bác ngồi xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, ông Thẩm vẫn lấy tay chống gậy, chậm rãi nói: “Thực ra, những gì Bắc Minh nói hôm nay rất đúng.

Tôi đây, có năng lực nhưng cũng có khuyết điểm.

Khuyết điểm của tôi là tôi quá háo thẳng lại cố chấp.

Tôi luôn muốn trở thành người đứng đầu gia đình và khiến mọi người tuân theo vô điều kiện.

Tôi ngoan cố, điều này thật sự không đúng! Tôi già cả rồi lẫn lộn, không còn sống được bao lâu nữa, có những thứ nên buông thì phải buông.

Thế giới tương lai là của người trẻ, hãy để bọn trẻ tự do phát triển đi!”

Lời của ông cụ vừa nói ra, Hà Tuyết Mai đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng bước tới nói với ông cụ: “Bố, thằng Bắc Minh quá mất dạy.

Bố vạn lần đừng để mấy lời của nó trong lòng.

Nhà họ Thẩm chúng ta, nếu bố còn ở đây một ngày, thì bố làm chủ một ngày.

Nếu bố không làm chủ nữa, nhà họ Thẩm khi đó mới thực sự suy bại.

Trâm Khâu, anh nói có đúng hay không?”

“Đúng vậy, bố, nhà họ Thẩm của chúng ta còn phải dựa vào bố để duy trì và làm chủ mài!”

Thẩm Khâu đột nhiên nói.

“Thật sao?”

Ông cụ Thẩm cười nhạt nhìn Hà Tuyết Mai và Thẩm Khâu, rồi nói: “Nói đến hiếu thuận, hai vợ chồng anh chị, hẳn là ở nhà họ Thẩm chúng ta là người hiếu thuận nhất.”

“Cảm ơn bố khen ngợi.”

Hà Tuyết Mai nhất thời cười nói.

“Nhưng mà, tôi không biết, sau ngày hôm nay, mấy người còn có thể tiếp tục hiếu thuận với tôi hay không!”

Ông cụ Thẩm nhìn Trầm Khâu và Hà Tuyết Mai rồi nói.

“Bố, bố nói thế là ý gì?”

Hà Tuyết Mai và Thẩm Khâu, hai người dường như đã hiểu ý tứ trong lời nói của ông cụ Thẩm, vẻ mặt bất chợt thay đổi.

“Vì hôm nay mọi người đều ở đây, vậy tôi sẽ thông báo quyết định!”

Ông cụ Thẩm ngẩng đầu, nhìn mọi người rồi nói.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giao hoàn toàn vị trí gia chủ nhà họ Thẩm cho Thẩm Thanh Lan đảm nhiệm.

Từ nay về sau, tôi sẽ an hưởng tuổi già, không bao giờ can thiệp vào bất cứ việc gì của gia đình.

Từ giờ, tất cả mọi chuyện của nhà họ Thẩm đều do Thẩm Thanh Lan quyết định.

Thẩm Thanh Lan không cần phải báo cáo với tôi.

Trong nhà họ Thẩm chúng ta, bất kể là ai, làm chuyện gì, mọi việc thưởng phạt đều do Thẩm Thanh Lan quyết định, tôi, hết sức ủng hội!”

Ông cụ Thẩm thản nhiên nói.

Tuy âm thanh không lớn nhưng từng lời từng chữ như đỉnh đóng cột, cứa vào lòng mọi người! “Ông nội, cháu…”

Ngay khi Thẩm Thanh Lan định nói, Ông cụ Thẩm đã vươn tay ngăn cô lại, nói: “Thanh lan, ông nội biết rằng cháu có khả năng này.

Từ nay cháu sẽ là chủ gia đình.

Cháu hãy làm thật tốt.

Dù cháu có làm gì, ông nội cũng sẽ ủng hộ cháu.”

“Á á áII!”

Hà Tuyết Mai đột nhiên hét lên.

“Lão già kia, đây là cái mà ông gọi là công bằng sao? Ông vứt gia đình chúng tôi đi đâu? Ông để Thẩm Thanh Lan quản lý tất cả mọi việc, còn chúng tôi thì sao? Thẩm Thanh Huyền thì sao? Thẩm Khâu thì sao? Bọn họ đều là con rơi con rớt, nhặt được sao?”

Họ không phải họ Thẩm à? Ông cứ quyết định thế này, sau này gia đình chúng tôi sẽ sống ra sao?”

“Cô gọi tôi là gì?”

Ông cụ Thẩm đột nhiên cau mày.

Có một câu, ông nói rất đúng, lúc trước Hà Tuyết Mai và Thẩm Khâu quả thật là hiếu thuận nhất, nhưng kể từ hôm nay, bọn họ có còn hiếu thuận hay không, cũng không rõ.

Thật sự không rõ sao? Rõ chứ, chäảc chản sẽ không hiếu thuận.

Bởi vì, không còn lợi lộc gì thì sao còn hiếu thuận được nữa? Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi trong nháy mắt, từ bố thành lão già kia! “Tôi gọi ông là lão già đấy, kêu cái gì?”

Hà Tuyết Mai lớn tiếng hét.

“Lão già, tôi hỏi ông, đều là con trai giống nhau, tại sao ông đối với gia đình con cả tốt như vậy, còn với gia đình chúng tôi thì thế này? Nếu hôm nay không nói cho tôi một câu trả lời hợp lý, tôi sẽ khiến cái nhà này không được yên ổn.”

Vừa nói, Hà Tuyết Mai thậm chí còn cầm lấy một đĩa đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê rồi ném nó khắp phòng khách! Nhìn qua có khác gì loại phụ nữ đanh đá.

“Cô muốn giải thích phải không? Được rồi! Tôi nói cho cô biết ngay bây giờ!”

Ông cụ Thẩm cũng bực bội lớn tiếng nói.

‘Ban đầu khi tôi để Thẩm Thanh Lan làm giám đốc, tôi không phải cũng sắp xếp cho Thanh Huyên vị trí tổng giám đốc cửa hàng trang sức sao? Tôi đã nói, chỉ cần Thanh Huyền làm tốt, công việc và vị trí, tôi sẽ tiếp tục điều chỉnh, nhưng kết quả là, từ khi Thanh Huyền tiếp quản kinh doanh trang sức, kinh doanh trang sức vốn có lãi gần bảy triệu USD mỗi năm.

Mà giờ mỗi năm lỗ mười bốn triệu USD, trong ba năm lỗ hơn bốn mươi triệu USD.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Bốn mươi triệu USD, tôi nói gì hay không? Tôi thực hiện lời cam kết của mình không, nói Thanh Huyền không làm được việc, sẽ cho nó nghỉ việc? Tôi không làm thế đúng chứ?”

“Tôi đã giả vờ lẩm cẩm để cho Thanh Huyền tiếp tục làm công việc đó, nhưng cô nghĩ tôi thực sự lẩm cẩm sao? Số tiền bị mất cửa hàng trang sức đi đâu, tôi thật sự không biết sao? Cô đến Hải Châu mua năm cái biệt thự, một biệt thự hướng biển có giá hai mươi triệu USD.

Tiền ở đâu ra, cô nghĩ tôi thực sự không biết sao?”