[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 116: Tiền Tuấn Duy nổi máu ghen tuông



Sau khi ý nghĩ này vụt ra khỏi đầu Giang Bắc Minh, Giang Bắc Minh cần thận nhìn lại hình vẽ trên hai bên tường hành lang.

Từ đầu đến cuối, từ trái qua phải.

Giang Bắc Minh, nhìn thật kỹ lưỡng và thấu đáo tất cả hình vẽ có trên tường.

“Mỹ nữ ngỡ ảo mộng”! Cuối cùng, Giang Bắc Minh cuối cùng đã xác định được những bức tranh hai bên hành lang là gì! Chính là “Mỹ nữ ngỡ ào mộng”! Tại sao không có bẫy ngầm trong ngôi mộ cồ này? Lý do là ở đây, hình vẽ trên này là bẫy ngầm lớn nhất! Chỉ cần các nhà khảo cồ học, hay tất cà những kẻ trộm mộ sau khi vào mộ cổ đều sẽ bị những hình vẽ bên trên thu hút.

Các nhà khảo cổ bị những hình vẽ trên tường thu hút, họ sẽ muốn xem đó là loại văn tự, hình vẽ nào, muốn xem nó có giá trị khảo cổ không.

Mà những kẻ trộm mộ sẽ bị thu hút bởi những đường giống như bản đồ này.

Nó trông giống như một bản đồ địa hình của ngôi mộ cồ này, và nó trông giống như một bản đồ kho báu! Nhưng, không cần biết nội dung bên trong là gì, chỉ cần bạn bị thu hút, chỉ cần nhìn một cách tì mì nó sẽ phát huy tác dụng.

” Mỹ nữ ngỡ ảo mộng “! Điểm mấu chốt thề hiện ở cái chữ “ảo”

! Những hình vẽ này nhìn qua thì tường bình thường nhưng lại ần chứa huyền cơ trong đó.

Những văn tự kỳ lạ này thực ra không phải là chữ viết, mà là phù văn.

Không cần biết bạn là ai, chỉ cần bạn đọc phải những văn tự này, bạn sẽ bị nó thu hút.

Sau đó, từ từ, trí lực của bạn sẽ bị những văn tự quái quỷ và những đường nét kỳ lạ kia nhiễu loạn.

Rồi cứ thế, chúng sẽ bào mòn trí lực của bạn như một cơn bão và xâm chiếm toàn bộ đầu óc của bạn, khiến nó bắt đầu xuất hiện đủ các thể loại ào giác.

Hồ Khánh Linh, cũng bởi vì sau khi nhìn thấy hình vẽ trên đó, thần lực bị rối loạn, sinh ra ảo giác.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Khánh Linh, anh còn tường Hồ Khánh Linh bị ma quỳ quấn lấy, nên mới la hét khủng khiếp và khua tay tuyệt vọng như mua xua đuồi thứ gì đi như thế.

Tình trạng như thế có nhiều điềm tương đồng với việc bị ám.

Nhưng sau khi Giang Bắc Minh kiểm tra, Hồ Khánh Linh không bị ám.

Sau đó, liền hoài nghỉ liệu tỉnh thần của Hồ Khánh Linh có vấn đề gì không! Mà sau khi nhìn thấy “Mỹ nữ ngỡ ảo mộng” này, Giang Bắc Minh cuối cùng cũng có thể khẳng định: Hồ Khánh Linh, quả thực là có vấn đề về thần trít Tại sao anh lại không bị gì? Bởi vì anh từng là tiên tôn.

Dù sao cũng từng là tiên tôn, trí lực của Giang Bắc Minh nhất định mạnh hơn người thường rất nhiều, chỉ với một “Mỹ nữ ngỡ ảo mộng” nho nhỏ như này, chưa đủ làm gì được trí lực của Giang Bắc Minh.

Nhưng Hồ Khánh Linh thì khác, cô ấy chỉ là một người bình thường, còn là phụ nữ, xem phim kinh dị còn sợ chết khiếp.

Đấy còn chưa nói, có người xem xong còn bị ám ảnh mấy ngày liền, đây chính là biểu hiện tỉnh thần tương đối kém.

Vì vậy, “Mỹ nữ ngỡ ảo mộng” này sẽ gây ra một mức độ rối loạn tỉnh thần nhất định cho hầu hết mọi người bình thường.

Mà nếu không biết nguyên nhân cụ thể, bác sĩ chắc chắn sẽ không điều trị được.

Lâu dần bạn sẽ trở thành một bệnh nhân tâm thần suốt đời không thể chữa khỏi, hoặc suy sụp tinh thần và dẫn đến tử vong! May mắn thay, người duy nhất xuống hôm qua là Hồ Khánh Linh.

Nếu có quá nhiều người xuống cùng một lúc, sự việc này chắc chắn sẽ gây chấn động.

Hơn nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người nghiên cứu, mà một khi có người đến nghiên cứu, cái “Mỹ nữ ngỡ ào mộng” này sẽ hại nhiều người hơn.

Nghĩ đến việc những người kia, hai ngày nữa có lẽ sẽ xuống đây nghiên cứu chỗ này, nếu như nói thật, bọn họ nhất định sẽ không tin lời mình.

Vì vậy, Giang Bắc Minh quyết định dùng linh khí tiêu diệt “Mỹ nữ ngỡ ảo mộng” trên tường ở một mức độ nhất định.

Cho đến khi nội dung trên bị phá hủy đến mức không tồn hại đến linh khí của mọi người, Giang Bắc Minh lúc đó mới yên lòng.

Chỉ cần tìm ra nguyên nhân thực sự khiến Hồ Khánh Linh trờ nên như vậy, bản thân có thể yên tâm.

Giang Bắc Minh vẫn có biện pháp điều trị với những người mà trí lực đã bị hao mòn ð một mức độ nhất định, nhưng sẽ tương đối phiền phức thôi.

Sau khi hoàn tất những điều này, Giang Bắc Minh đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Chẳng qua, khi Giang Bắc Minh đi ra ngoài, anh phát hiện Tiền Tuấn Duy không biết cũng đã đến từ lúc nào.

Lúc này, đang cãi vã với Tề Bảo Nhì.

“Tề Bảo Nhi, thằng kia đâu? Bây giờ ở đâu?” Tiền Tuấn Duy hét vào mặt Tề Bảo Nhi.

“Anh thấy nó không phải loại tốt đẹp gì, nhìn cái mắt hí của nó là biết.

Nói đi, thằng đấy có làm gì em không?” “Tiền Tuấn Duy, anh có thể bình thường một chút được không?”

Tề Bảo Nhi hét vào mặt Tiền Tuấn Duy.

“Anh nghĩ em xinh đẹp đến thế à? Trên thế giới này, tất cả đàn ông thấy em, thì đều muốn cùng em gì đó hả? Tiền Tuấn Duy, cho dù người khác đối với em như thế, thì em thật sự chính là loại đàn bà phóng đãng vậy hà? Thấy người đàn ông nào là lên giường với người đàn ông đó?” “Anh rốt cuộc là yêu em hay không yên tâm về em? Có phải anh hoàn toàn không chút tin tường em? Em hiện tại đang làm việc, đương nhiên sẽ tiếp xúc với người khác giới.

Nếu anh cứ suốt ngày như vậy, em sau này làm việc kiểu gì hả? Có phải em nên thôi việc rồi giam mình ð nhà cả ngày, không đi đâu để anh yên tâm, đúng không?”

Tề Bảo Nhi lớn tiếng nói với Tiền Tuấn Duy.

“Tề Bảo Nhi, em hoàn toàn hiều sai ý anh!”

Tiền Tuấn Duy cũng lớn tiếng nói.

“Không phải tất cả là vì anh yêu em, cho nên mới nâng niu em, sợ em bị người khác cướp đi sao?” “Không phải em vừa nói với anh sao? Em không phải loại phụ nữ lăng loàn như vậy! Không phải cứ người đàn ông nào ngoắc tay, thì em sẽ đi cùng người đó!” Tề Bảo Nhi tức giận nói.

“Nói đi nói lại, thực ra anh vốn không tin tưởng tôi.

Tiền Tuấn Duy, tôi nói cho anh biết, anh càng ngày càng quá đà.

Anh đã hoàn toàn ảnh hường đến cuộc sống bình thường của tôi.

Nếu anh còn tiếp tục như vậy, chúng ta chia tay đi!” “Em nói cái gì? Chia tay?”

Tiền Tuấn Duy nghe vậy trợn to hai mắt, đối Tề Bảo Nhi lớn tiếng nói.

“Tề Bảo Nhi, hả, em nói lại xem, rốt cuộc em cũng nói ra lời thật lòng rồi phải không? Em muốn chia tay với anh từ lâu rồi đúng không? Có phải vì người đàn ông vừa rồi không? Anh vừa hỏi mấy anh công an ngoài kia, mấy người tới đây đã mười một giờ hai mươi phút, đi taxi chỉ mất năm mươi phút, các người lại đến trễ hai mươi phút.

Cô nói đi, hai mươi phút này, hai người đã làm cái gì?”