[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 118: Có di chứng



“Mỹ nữ ngỡ ảo mộng”

quả nhiên có khả năng ăn mòn tinh thần của con người.

Cho nên sau khi Hồ Khánh Linh nhìn thấy những nội dung kia, lúc này hệ thần kinh đã rối loạn nghiêm trọng, trước mắt hiện ra vô số ảo giác, cũng là một điều hết sức bình thường.

Giang Bắc Minh bước nhanh về phía trước, lại lấy ra kim châm màu bạc, đâm thẳng vào đầu Hồ Khánh Linh.

Chẳng mấy chốc, như lúc buổi sáng, sau khi châm bạc đâm vào, Hồ Khánh Linh bình tĩnh trở lại, rồi thiếp đi. Ngôn Tình Trọng Sinh

Lúc này Hồ Minh Đức, Mã Mỹ Linh và Tê Bảo Nhi cũng vào phòng.

Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn ba người bọn họ, sau đó nói: “Chú Minh Đức, cô Mỹ Linh, cả Tê Bảo Nhi nữa, bây giờ cháu sẽ chữa trị cho Khánh Linh.

Trong quá trình trị liệu, mây người không thể ở đây, xin hãy ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Quá trình điều trị sẽ mất khoảng một giờ.” “Được, được, chúng ta đi ra ngoài ngay.”

Hồ Minh Đức gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chờ một chút!”

Giang Bắc Minh gọi Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh lại, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: ” Chú Minh Đức, cô Mỹ Linh, chờ một chút, cháu có chuyện muốn nói, phải nói chuyện trước với cô chú!” “Có chuyện gì vậy?”

Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh nghe thấy lời của Giang Bắc Minh, lập tức dừng lại, nhìn Giang Bắc Minh, và hỏi.

“Chú Minh Đức, cô Mỹ Linh, chúng ta ngồi đây đi.”

Giang Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó nói với hai người: “Để cháu nói qua cho cô chú nghe về tình trạng của Khánh Linh.

Cháu tin rằng cô chú đã đoán được một chút.

Đúng, tình trạng của Khánh Linh là bệnh tâm thân do một loại kích thích nào đó gây ra.

Có vấn đề với hệ thống thần kinh, vì vậy mới trở thành như bây giờ.



“Hả?”

Nghe Giang Bäc Minh nói vậy, mặt Mã Mỹ Linh biến sắc.

“Bắc Minh, không phải cháu đang muốn nói với cô chú räng bệnh của Khánh Linh không thể chữa khỏi đấy chứ? Hay sau khi chữa khỏi sẽ để lại di chứng gì sao?” Thấy vẻ căng thẳng và lo lắng của Mã Mỹ Linh, Giang Bắc Minh cười một tiếng: “Cô Mỹ Linh, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu.

Được rồi, cháu sẽ nói hết cho cô nghe.

Vê phần bệnh của Khánh Linh, cháu nhất định sẽ chữa khỏi, trong vòng một tiếng nữa sẽ khỏi, không bao giờ tái phát nữa.

Còn chuyện có di chứng gì không, chủ yếu là… vì Khánh Linh bị tổn thương hệ thần kinh, nên nếu cháu vội vã động chạm hệ thần kinh của cô ấy, thì sau khi bệnh của cô ấy được cháu chữa khỏi, tiềm thức của cô ấy sẽ nghĩ cháu là người rất quan trọng.

Nên điều cháu lo lắng là vì cháu chữa khỏi bệnh cho cô ấy, sau đó, cô ấy sẽ từ từ yêu cháu…” Ví dụ như vậy vẫn phải có.

Vì hệ thần kinh đã bị tổn thương, sau khi khỏi bệnh, tiềm thức của người bệnh sẽ nghĩ rằng người đã chữa bệnh cho mình là người rất quan trọng trong cuộc đời mình, rất dễ yêu phải đối phương.

Loại chuyện này, Giang Bắc Minh đương nhiên muốn nói với Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh, dù sao đây là con gái của họ.

“Còn, còn có chuyện như vậy sao?”

Khi nghe những lời này của Giang Bắc Minh.

Hồ Minh Đức không khỏi cau mày Nói thật, hai người đều thích Giang Bắc Minh, nếu như con gái có thể kết hôn với Giang Bắc Minh, bọn họ cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã tiếp xúc lâu như vậy.

Thậm chí còn có một số hy vọng con gái của ông sẽ có thể kết hôn với một người đàn ông như Giang Bắc Minh trong tương lai.

Nhưng, vấn đề ở đây là Giang Bắc Minh đã kết hôn và đã có vợ rồi! Nếu con gái mình thích Giang Bắc Minh, vậy phải làm thế nào? Đây không phải là vấn đề tự do yêu đương, mà là vấn đề đạo đức.

Bất kể Giang Bắc Minh có thích con gái mình hay không, con gái có khác gì người thứ ba, nhất mực đi thích Giang Bắc Minh không, về mặt đạo đức hoàn toàn không được! So với Hồ Minh Đức suy nghĩ nhiều như vậy, Mã Mỹ Linh suy nghĩ thoáng hơn.

“Không sao đâu, Bắc Minh, phải chữa kiểu gì, thì cứ chữa kiểu đó, miễn là con gái cô có thể khỏe lại!”

Mã Mỹ Linh là một người mẹ nhân hậu, rất yêu thương con gái của mình.

So với sinh mạng, những cái khác chẳng đáng là gì.

Sau khi vợ nói như vậy, Hồ Minh Đức lúc này cũng gật đầu nói: “Đúng, đúng, Bắc Minh, chỉ cần cháu có thể chữa khỏi cho Khánh Linh và khiến con bé khôi phục lại như bình thường là được.

Mấy chuyện kia để sau này nói đi!” “Vậy là được!”

Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Vậy thì cháu sẽ bắt đầu điều trị.” “Được!”

Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.

Giang Bắc Minh hít sâu một hơi, sau đó đóng cửa lại, đi tới bên giường, nhìn Hồ Khánh Linh đang ngủ.

Hồ Khánh Linh rất xinh đẹp, gần như thừa hưởng hoàn toàn mọi ưu điểm của Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh.

Làn da trắng nõn.

Điểm hút mắt nhất chính là đô chân dài của cô ấy, không đầy đặn như cặp chân của Thẩm Thanh Lan, nhưng chúng rất dài và thẳng, nhìn qua có một loại mỹ cảm khác.

Nếu như mình chưa kết hôn, hoặc vẫn còn là tiên tôn, được một mỹ nhân cao gầy như vậy thích, thì không biết mình sẽ vui vẻ đến nhường nào.

Nhưng, bây giờ thì khác, mình đã kết hôn rồi, hơn nữa… Nhắc đến Thẩm Thanh Lan, Giang Bắc Minh cảm thấy trong lòng đau xót.

Anh nghĩ đêm qua sẽ được cùng với Thẩm Thanh Lan, nhưng ai biết được… Bây giờ đã đến mức ly hôn, cũng không biết, trong lòng Thẩm Thanh Lan bây giờ có hòa hoãn chút nào không.

Lắc đầu, Giang Bắc Minh vứt bỏ hết những suy nghĩ linh tỉnh, một lúc sau mới lấy trong túi ra chu sa cùng giấy vàng mà Dương Hoàng Việt mua lúc trước, sau đó bắt đầu trị liệu cho Hồ Khánh Linh.

Lý do tại sao anh không để người khác ở bên cạnh theo dõi quá trình điều trị của mình là vì việc điều trị của anh với Hồ Khánh Linh không chỉ giới hạn ở điều trị thông thường.

Cần chu sa và giấy vàng vốn là để vẽ bùa, và sau đó phương thức của thuật chúc do tiến hành trị liệu.

Phương pháp này quá mơ hồ, với nhiều người thì đúng là hoàn toàn không hiểu gì.

Tuy Giang Bắc Minh biết phương pháp này không thể giải thích bằng khoa học, nhưng nó có tác dụng chữa bệnh rất tốt đối với một số loại bệnh đặc biệt.

Sau khi vẽ bùa xong, Giang Bắc Minh đặt bùa ở năm vị trí bên cạnh Hồ Khánh Linh, năm vị trí này được đặt theo phương pháp ngũ hành bát quái, tương tự như một trận pháp nhỏ.

Sau khi đặt bùa xong, Giang Bắc Minh lấy cây kim bạc ra và bắt đầu châm cứu chữa trị cho Hồ Khánh Linh