[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 122: Âm mưu của Đặng Vũ Thành



Thư ký sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Vâng, em sẽ báo lại cho giám đốc Nga bên tập đoàn Ánh Dương.” “Đi đi” Thẩm Thanh Lan gật đầu nói.

Giám đốc Nga của tập đoàn Ánh Dương là một người phụ nữ mạnh mẽ, khoảng năm mươi tuổi.

Bằng năng lực của mình, bà đã đạp bay ông chồng, sau đó bắt đầu kinh doanh riêng và phát triển tập đoàn Ánh Dương.

Tuy rằng ð thành phố Lâm Hải, tập đoàn Ánh Dương kém xa tập đoàn của tứ đại gia tộc, nhưng cũng là một tập đoàn lớn có mấy công ty con, định giá mấy tỷ đô! Thẩm Thanh Lan vốn là không muốn đi xã giao, mà chỉ muốn về nhà, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, để cho cái đầu hỗn loạn của mình có thể tỉnh táo lại một chút.

Nhưng mà, khi cô nhìn thấy Giang Bắc Minh đứng đó đợi, đột nhiên, trong lòng cô bực bội không thể giải thích được, chỉ muốn uống say quên hết tất cả.

Vừa hay giám đốc tập đoàn Ánh Dương là một người phụ nữ, vì vậy cô muốn đi cùng với giám đốc Nga, uống rượu cho đã, để cho mình say mèm một lần.

Mười phút sau, cô thư ký quay lại.

“Giám đốc Thanh Lan, giám đốc Nga đã đồng ý, buồi tối đợi chị ð phòng chờ VỊP của khách sạn Hilton.

Bà ấy đã đặt phòng rồi, thời gian cụ thể do chị quyết định.” Thư ký nói với Thẩm Thanh Lan.

“Bây giờ tôi sẽ qua đó luôn, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.”

Thẩm Thanh Lan nói.

“Đúng rồi, xe của tôi đang cần bảo dưỡng.

Buổi tối, cô lái xe đi bảo dưỡng giúp tôi.

Xe cô đề tôi mượn lái.” “Vâng.”

Thư ký gật đầu, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi, đưa cho Thầm Thanh Lan.

“Cảm ơn”

Thầm Thanh Lan nói xong liền trở lại phòng trong của văn phòng, cời trang trang phục làm việc ra, khoác lên người một bộ váy bình thường, sau đó đi ra ngoài, dùng thang máy đến bãi đậu xe ngầm của công ty.

Mỡ xe của thư ký lái tới khách sạn Hilton.

Trong phòng VỊP của Hilton, Đặng Vũ Thành và một phụ nữ khoảng 5O tuổi đang ngồi cùng nhau.

“Dì Nga, Thẩm Thanh Lan, thật sự đồng ý tới sao?”

Đặng Vũ Thành nhìn vị phu nhân này cười hỏi.

Vị phu nhân này là tổng giám đốc của tập đoàn Ánh Dương, Đinh Việt Nga.

Bởi vì có mối quan hệ không tệ với mẹ của Đặng Vũ Thành, nên trước giờ Đặng Vũ Thành liên tục gọi Định Việt Nga là dì Nga.

“Dì vừa điện thoại, cháu cũng nghe thấy rồi đấy.

Không phải thư ký của cô ấy đã nói rõ, tối nay Thẩm Thanh Lan sẽ tới đây sao?” Đinh Việt Nga ly hôn với chồng từ rất sớm, sau đó bắt đầu tự mình kinh doanh, cho nên dù đã ngoài 5O tuổi nhưng không có con cái.

Nên khi thấy Đặng Vũ Thành, bà ta coi Đặng Vũ Thành như con ruột của mình.

Trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.

“Tốt quá, tốt quá!”

Đặng Vũ Thành lập tức đập bàn, hưng phấn nói.

Nhìn thấy ánh mắt dần dần tràn đầy dục vọng của Đặng Vũ Thành, Đinh Việt Nga có chút lo lắng: “Vũ Thành, cháu có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Nếu Thẩm Thanh Lan kiên quyết với cháu.

Đến lúc đó sẽ thành ra cháu phạm tội.” “Dì Nga, đừng lo lắng!”

Đặng Vũ Thành cười nói: “Thẩm Thanh Lan mới vừa cãi cọ một trận với thằng chồng vô dụng của cô ấy.

Nghe nói còn đang chuẩn bị ly hôn.

Lúc này trong lòng Thẩm nói.

Nhìn thấy ánh mắt dần dần tràn đầy dục vọng của Đặng Vũ Thành, Đinh Việt Nga có chút lo lắng: “Vũ Thành, cháu có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Nếu Thẩm Thanh Lan kiên quyết với cháu.

Đến lúc đó sẽ thành ra cháu phạm tội.” “Dì Nga, đừng lo lắng!”

Đặng Vũ Thành cười nói: “Thẩm Thanh Lan mới vừa cãi cọ một trận với thằng chồng vô dụng của cô ấy.

Nghe nói còn đang chuẩn bị ly hôn.

Lúc này trong lòng Thẩm Thanh Lan hoàn toàn trống rỗng.

Hơn nữa, cháu và Thẩm Thanh Lan đã có quan hệ nhiều năm như vậy.

Cháu tin, dù có ép cô ấy ngủ thật đi chăng nữa thì nề tình từng ấy năm tình cảm, cô ấy cũng sẽ không làm gì cháu.

Nói không chừng, lại nhen nhóm lửa tình với cháu, sau đó bên nhau lần nữa!” “Cũng đúng!”

Định Việt Nga suy nghĩ cần thận, gật đầu nói: “Thầm Thanh Lan là giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy.

Nếu như cháu và cô ấy thật sự xảy ra quan hệ, cô vì những ảnh hưởng kia, cô ấy cũng chẳng thể làm gì cháu.

Dấu sao, nếu lớn chuyện rồi, truyền khắp nơi Thầm Thanh Lan bị người khác làm nhục, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn của nhà họ.

Nhà họ Lý cũng vì chuyện như vậy mà tổng thiệt hại đến mấy tỷ đô chỉ trong hai ngày, thành ra Lý Hoa Hoa thành ra thế này!” “Đúng vậy!”

Đặng Vũ Thành cười nói.

“Dù thế nào đi nữa, Thẩm Thanh Lan cũng không dám làm lớn chuyện này.

Hơn nữa, cô ấy là một người phụ nữ đã có gia đình, cũng đâu phải gái mới lớn, chắc sẽ không đặt nặng chuyện này đâu.

Đáng tiếc, không phải người giúp cô ấy từ con gái thành đàn bài ” “Ai ôi, không nhìn ra mà, thằng ranh cậu còn quan tâm đến loại chuyện này!”

Đinh Việt Nga cười với Đặng Vũ Thành nói.

“Chỉ là thấy hơi tiếc thôi! Sớm biết thế, hồi còn ở Mỹ, cứng rắn với Thẩm Thanh Lan một chút, bây giờ sẽ không phải hối tiếc như vậy!” Đặng Vũ Thành lắc đầu tiếc nuối nói.

“Được rồi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa!”

Đinh Việt Nga nhìn đồng hồ rồi nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Thẩm Thanh Lan chắc cũng sắp tới rồi.” “Chuẩn bị xong rồi.”

Đặng Vũ Thành cười nói: “Sản phẩm nội địa chuyên nghiệp của Mỹ, bỏ vào rượu, có thể làm cho Thẩm Thanh Lan nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Hơn nữa, cũng chỉ có thể tra ra Thẩm Thanh Lan uống say, không thể tra ra bất kỳ thành phần khác!” “Được rồi, đưa cho dì!”

Đinh Việt Nga duỗi tay ra nói.

“Đây, dì cầm lấy!”

Đặng Vũ Thành gật đầu, lấy trong túi ra một gói thuốc, đưa cho Đinh Việt Nga: “Dì Nga, vậy cháu đi trước rồi tí quay lại sau.” “Được rồi, đi đi!” Đinh Việt Nga gật đầu, để Đặng Vũ Thành rời đi.

Đặng Vũ Thành đi chưa được năm phút, Thầm Thanh Lan đã đến phòng bao riêng.

“Giám đốc Thanh Lan, cô đến rồi! Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Bởi vì quy mô của công ty, cho dù Đinh Việt Nga hơn Thẩm Thanh Lan hai mươi tuổi, nhưng khi gặp Thẩm Thanh Lan, biểu hiện vẫn rất cung kính! Chương 122 Á…Đặng Vũ Thành “Giám đốc Việt Nga, xin chào!”

Thầm Thanh Lan mỉm cười và bắt tay với Đinh Việt Nga, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Tuy đây là phòng VỊP nhưng không phải kiểu phòng có rất nhiều ghế lô.

Ngược lại phòng này không lớn, bàn chỉ có thể ngồi được bốn người, bởi vì phòng VIP này không thích hợp cho nhiều người cùng ăn.

Nơi này được thiết kế đặc biệt cho một số lượng rất nhỏ người ngồi cùng nhau ăn tối, đề tiện nói về một số chủ đề tương đối riêng tư.

“Giám đốc Thanh Lan, gọi món đi, tôi không biết cô thích món gì nên tôi vẫn chưa gọi món.”

Đinh Việt Nga, với tư cách một người phụ nữ đã hơn 20 năm, gần 30 năm bơi trên thương trường, dĩ nhiên bà ta cực kỳ thông thạo cách đối nhân xử thế.

Bà ta biết rõ mời người khác ăn cơ, dĩ nhiên phải để người ta gọi món.

“Không sao đâu, giám đốc Việt Nga, cô gọi món gì cũng được, cháu không kén ăn.”

Thẩm Thanh Lan khoát tay với Đinh Việt Nga, rồi nói.

Với tâm trạng hiện tại, cô đâu A…Đặng Vũ hơi sức mà nghĩ đến việc ăn uống.

Chỉ muốn uống rượu, muốn say một trận!