[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 127: Tế Thế Đường



“Được”

Giang Bắc Minh mỉm cười gật đầu, nghĩ mờ cửa làm ăn, giữ hòa khí cũng nên thôi: “Tôi sẽ cân nhắc về chuyện này.”

“Cân nhắc?”

Người phụ nữ trung niên hình như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, nhìn về phía Giang Bắc Minh: “Tôi đến đây đề nói với cậu, không phải đến đề bàn bạc với cậu.

Cậu nhớ cho kỹ, trang sức vàng trong cửa hàng của cậu phải được đặt từ xưởng của tôi.

Nếu không, cửa hàng này đừng mơ đến chuyện mở cửa!”

“Thật sao? Chúng tôi thật sự đừng mơ đến chuyện mờ cửa?”

Giang Bắc Minh vừa nghe xong liền cười nói: “Cháu nói này bác gái, trên đời có ai làm ăn như thế không? Cháu chưa thấy ai có kiều mua bán cưỡng ép thế này cả.”

“Cậu gọi ai là bác gái?”

Người phụ nữ trung niên đột nhiên bùng nổ, lớn tiếng nói: “Thằng ranh, nghe cho rõ đây, giám đốc Vương của sở công thương là anh cả của tôi.

Giấy phép kinh doanh của cửa hàng cậu vẫn chưa được cấp đúng không? Nhớ ngoan ngoãn lấy hàng cho tôi, mọi chuyện đều dễ nói.

Nếu không, cửa hàng các mấy cậu, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện lấy được giấy phép kinh doanh!”

“Ô, thế à?”

Giang Bắc Minh cười lạnh nói: “Được thôi, cháu cũng muốn xem bác gái đây, dùng cách gì để khiến cháu không lấy được giấy phép kinh doanh!”

Tính cách của Giang Bắc Minh là thích mềm, không thích cứng.

Người phụ nữ trung niên trước mặt anh dường như muốn nuốt chừng Giang Bắc Minh, cho nên Giang Bắc Minh nhất định sẽ không đề bà ta được thỏa nguyện.

Tiến lên một bước, giẫm thằng lên danh thiếp dưới mặt đất, sau đó nghiền chân mấy cái, danh thiếp lập tức trở thành một đống giấy vụn! “Á à, mày cố tình muốn đối đầu với tao phải không? Được rồi, mày cứ đợi đấy!”

Người phụ nữ trung niên đột nhiên lớn tiếng kêu: “Cửa hàng của mày vĩnh viễn đừng mong lấy được giấy phép kinh doanh nữa!”

Nói xong, người phụ nữ trung niên tức giận bỏ đi.

“Anh Bắc Minh, lần này phiền phức rồi đây”

Dương Hoàng Việt tay cầm điện thoại, nói với Giang Bắc Minh.

“Làm sao vậy?”

Giang Bắc Minh lơ đễnh hỏi.

“Em vừa mới cho người hỏi thăm, giám đốc Vương của sở Công thương, quả nhiên có một cô em gái điều hành xườởng chế tác trang sức vàng.

Chắc là người phụ nữ vừa rồi.”

Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc Minh: “Chúng ta vừa rồi xúc phạm bà ta, e rằng thật sự không xin được giấy phép kinh doanh của cửa hàng nữa!”

“Sợ cái gì?”

Giang Bắc Minh cười lạnh một tiếng.

“Giám đốc Vương của Sờ công thương sẽ không cấp giấy phép kinh doanh cho chúng ta vì chúng ta không sử dụng đồ trong xưởng của em ông ta? Có thề sao? Lý do mà cũng chấp nhận được à?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả!”

Giang Bắc Minh xua tay nói.

“Chuyện này cứ quyết vậy đi, không tức là không! Anh không tin bọn họ dám lớn lối như thế!”

“Vậy, vậy thì được”

Nhìn thấy Giang Bắc Minh cố chấp như vậy, Dương Hoàng Việt đành gật đầu.

“Nhân tiện, Hoàng Việt”

Giang Bắc Minh nói với Dương Hoàng Việt: “Trong khoảng thời gian này nếu em rảnh, giúp anh tìm xem có mặt tiền nào phù hợp không.”

“Sao vậy? Anh Bắc Minh, anh định mỡ một cửa hàng trang sức khác sao?”

Dương Hoàng Việt hỏi.

“Không phải”

Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Anh dự định mở một phòng khám Đông y!”

“Phòng khám đông y?”

Dương Hoàng Việt sửng sốt, sau đó hỏi.

“Anh Bắc Minh, anh còn biết cả đông y cơ á”

Bởi vì Dương Hoàng Việt chưa nhìn thấy kỹ năng chữa bệnh của Giang Bắc Minh bao giờ, cho nên cậu ta thậm chí còn không biết Giang Bắc Minh là một bác sĩ đông y.

“Biết một chút”

Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Nếu có thời gian, giúp anh tìm một cửa hàng thích hợp.

Vị trí không cần quá tốt, cũng không cần phải rộng như cái cửa hàng trang sức này.”

“Dạ được, trong khoảng thời gian này em sẽ đi tìm thử”

Dương Hoàng Việt gật đầu nói.

Ở lại tiệm trang sức một lát, Giang Bắc Minh xoay người rời đi, lái xe chuẩn bị về nhà.

Đã giảng hòa với Thẩm Thanh Lan, vì vậy không cần ðở bên ngoài, mang hành lý về nhà, sau đó chờ đến tối, đợi Thầm Thanh Lan trở về.

Có câu nói, vợ chồng cãi vã chính là sự thăng hoa của tình cảm.

Sau cuộc cãi vã này, Giang Bắc Minh nhận thấy tình cảm của Thẩm Thanh Lan dành cho mình ngày càng sâu đậm hơn.

Nếu sáng nay Thẩm Thanh Lan không vội đi họp, e rằng, ván đã đóng thuyền.

Vì vậy, đêm nay, chắc chắn không có vấn đề gì! Trên đường về nhà, Giang Bắc Minh đột nhiên nhìn thấy một tấm biền quảng cáo bên đường.

“Bác sĩ Dương Tư Khôn ở Tế Thế Đường triền khai dịch vụ ba ngày tư vấn miễn phí, ba ngày chần trị miễn phí.”

Nhìn thấy quảng cáo này, Giang Bắc Minh nhàn nhạt cười.

Y thuật của Dương Tư Khôn chỉ ở mức trung bình, chữa một số bệnh thông thường thì không sao.

Chỉ là tên phòng khám của anh ta là Tế Thế Đường, xuất phát từ câu “hành y cứu đời”

, đề vậy có khác gì danh không tương xứng với thực không? Hành nghề y cứu người, chính là dựa vào y thuật đề giúp tất cả bệnh nhân trên thế giới giảm bớt thống khổ.

Y thuật của Dương Tư Khôn ở mức trung bình, lại chào hàng như kiều ta cao giá lắm, thế mà cũng gọi là hành y cứu người sao? Chỉ là Giang Bắc Minh lười động đến mấy chuyện như vậy, cười nhạt một tiếng, lái xe về nhà.

Vừa đi về phía trước được chừng một cây số thì đột nhiên có một người đàn ông đứng ở ven đường, lo lắng ra hiệu cho các phương tiện đi qua, nhưng hầu như xe nào xe nấy đều lơ đi, phóng vụt đi mất.

Thấy dáng vẻ của người đàn ông đó có vẻ rất lo lắng, Giang Bắc Minh đánh xe sang một bên rồi dừng lại.

“Sao vậy?”

Giang Bắc Minh từ buồng lái, nhìn về phía người đàn ông hỏi: “Anh có thề đưa chúng tôi đến Tế Thế Đường được không? Mẹ tôi đang ốm nặng.

Tôi đứng đây đón xe nửa ngày rồi, nhưng không đón được chiếc xe nào!”

Người đàn ông khần cầu nói.

“Được, không thành vấn đề”

Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Mau đưa mẹ anh lên xe!”

“Được, cám ơn, cám ơn!”

Người đàn ông ra sức gật đầu cảm ơn, sau đó xoay người, cùng vợ dìu một cụ chừng 80 tuổi, chậm rãi đi ra.

Bệnh tình của bà cụ quả thực rất nghiêm trọng, ngay cả đi bộ cũng không thể đi lại được.

Hơn nữa, cả người trông rất yếu, sắc mặt cũng không ồn.

Vừa đi vừa ho khan.

Con trai bà cầm một chiếc khăn giấy trên tay, nhưng trên khăn giấy có thể thấy rất nhiều máu, khả năng là ho ra máu.

Giang Bắc Minh muốn xem bệnh cho bà cụ, nhưng con trai của bà cụ lúc này đã đến bên cạnh xe lúc, cùng với vợ của mình, đỡ bà cụ lên xe.

“Thật sự cảm ơn, xin hãy đưa chúng tôi đến Tế Thế Đường!”

Người đàn ông nói với Giang Bắc Minh.

“Má nó!”

Lúc này, vợ của người đàn ông hét lên.

“Còn dám tự xưng mình là thần y.

Cái loại bác sĩ chó má đó, đến cả ho khan cũng không trị được.

Hôm nay mà anh ta không đưa ra lời giải thích, tôi nhất định sẽ đập nát cái phòng bênh của anh ta!”