[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 132: Mười phút, anh không chữa khỏi được đâu



Bây giờ Dương Tư Khôn tức giận đến mức không thèm nghe người bên cạnh nói gì.

Bởi vì nếu như anh ta nghe lời, thì chỉ có thề khiến anh ta tức chết.

“Kết quả chẩn đoán tôi đã viết xong rồi” Dương Tư Khôn lấy tờ giấy đã viết ra, nói rõ ràng: “Ông lão này bị viêm phế quản mãn tính, thờ gấp, có lúc thờ không ra hơi, lúc hít thờ còn có âm thanh rất lớn.

Tôi đã kê đơn thuốc điều trị bổ phế tiêu đờm bao gồm: hoàng kỳ 45g, cây cát cánh 9g, sa sâm 24g, hạnh nhân 9g, thùy cúc 9g, phục linh 10g, bách hợp 12g, bán hạ 12g, cam thảo 9g.

Thuốc sắc trong nước tinh khiết, mỗi ngày một liều, ba ngày sau sẽ có hiệu quả, nửa tháng sau sẽ khỏi hoàn toàn!”

“Mẹ nó!”

Đúng lúc này, một người đàn ông xông vào hét lớn vào mặt Dương Tư Khôn: “Mày cũng chẩn đoán cho bố tao là bị viêm phế quản mãn tính, mày còn kê hẳn đơn thuốc uống trong vòng một tháng rưỡi, vậy mà bây giờ bố tao vẫn chưa khỏi bệnh, mày còn dám nói nửa tháng sau sẽ khỏi hẳn?”

Dương Tư Khôn đã từng chần đoán và kê thuốc cho bố của người đàn ông này, lúc đó kê đơn thuốc một tháng rưỡi, anh ta đã rất nghỉ ngờ Dương Tư Khôn, không ngờ lần này Dương Tư Khôn lại bỏ sót! Giang Bắc Minh vẫy tay với người đàn ông rồi nói: “Này anh, anh hãy bình tĩnh trước đã.” Nói xong, Giang Bắc Minh nhìn Dương Tư Khôn nói: “Chần đoán của tôi giống hệt như của anh.

Tôi cũng chẩn đoán cho ông lão này bị viêm phế quản mãn tính.”

Nói xong, Giang Bắc Minh lấy tờ giấy kết quả chần đoán của mình ra cho mọi người xem.

Dương Tư Khôn nhìn tờ giấy của Giang Tiểu Thần, lập tức cười khẩy nói: “Giang Bắc Minh, tôi nhớ là chúng ta ngoài chần đoán thì còn có phương pháp điều trị nhỉ? Bây giờ có kết quả chần đoán rồi, kết quả của chúng ta giống nhau, nhưng phương pháp điều trị của của anh đâu? Lẽ nào đến cả viêm phế quản mãn tính anh cũng không biết kê đơn thuốc gì?”

Giang Bắc Minh cười nhạt nói: “Bời vì tôi cảm thấy ông lão này hoàn toàn không cần uống thuốc gì cả!”

“Không cần uống thuốc?”

Dương Tư Khôn sững sờ.

“Châm cứu có thể chữa khỏi nhanh hơn!”

Giang Bắc Minh bình tĩnh nói.

Ngay lập tức, anh lấy từ trong túi ra một chiếc kim bạc, sau đó nói với ông lão kia: “Thưa ông, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông.

Sau khi châm cứu, bệnh viêm phế quản mãn tính của ông sẽ khỏi.

Nếu như ông đồng ý thì bây giờ hãy đề tôi châm cứu cho ông nhé.”

“Được, tôi đồng ý!”

Vốn dĩ những người có mặt ở đây hôm nay đã có ấn tượng tốt hơn đối với Giang Bắc Minh, hơn nữa Giang Bắc Minh còn nói sau khi châm cứu sẽ khỏi bệnh, cho nên ông lão đương nhiên là sẽ đồng ý! Ngồi xuống trước mặt ông lão, Giang Bắc Minh bắt đầu tiến hành châm cứu.

Trong quá trình châm cứu, một số linh khí đã đi vào trong cơ thể ông lão, bồi dưỡng phế quản của ông ta.

Chẳng bao lâu sau, dưới sự trợ giúp truyền linh khí của Giang Bắc Minh, bệnh viêm phế quản của ông lão nhanh chóng được chữa khỏi, trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất.

Năm phút sau, Giang Bắc Minh rút kim bạc ra, cười với ông lão rồi nói: “Thưa ông, bây giờ ông hãy thử hít thờ xem có phải là cảm thấy thông khí hơn trước rất nhiều rồi không?”

“Được!” Ông lão nghe xong liền gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu: “Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy thông khí hơn trước rồi, thoải mái hơn trước rất nhiều!”

“Hà? Ông ấy không còn thờ phì phò nữa rồi!” Lúc này, một người đứng gần ông lão lớn tiếng nói: “Lúc trước nghe tiếng ông ấy thờ rất nặng nề, nhưng mà bây giờ không còn nữa rồi!”

“Đúng vậy, tôi cũng không nghe thấy tiếng gì nữa!”

Cất kim bạc vào trong túi kim, Giang Bắc Minh nhìn Dương Tư Khôn nói: “Kết quả chần đoán có thề giống nhau, nhưng về trị liệu, anh cần thời gian nửa tháng mới có thể chữa khỏi, còn tôi chỉ cần dùng năm phút.

Trong trận đấu đầu tiên, kết quả đã rất rõ ràng rồi đúng không?”

Mặt mày Dương Tư Khôn tái mét, trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh một cách khó chịu nói: “Được, người tiếp theo!”

Bệnh nhân tiếp theo xuất hiện trước mặt Dương Tư Khôn, đây là một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi, sau khi ngồi xuống, Dương Tư Khôn cũng không bắt mạch cho người phụ nữ này mà nói luôn: “Được rồi, tôi đã biết tình trạng của bệnh nhân!”

Giang Bắc Minh cũng gật đầu nói: “Tôi cũng đã biết tình trạng của bệnh nhân!”

Bệnh của cô ấy thực ra rất đơn giản, bởi vì người phụ nữ này đang bị đau bụng kinh.

Là một bác sĩ, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết được có phải phụ nữ đến tháng hay không.

Khi người phụ nữ này bước vào, cơ thề rất yếu, hai tay còn ôm bụng dưới, bất kỳ bác sĩ nào, dù là bác sĩ bình thường nhất cũng có thề nhìn ra được bệnh nhân này đang bị đau bụng kinh.

Quả nhiên kết quả chần đoán của Dương Tư Khôn và Giang Bắc Minh hoàn toàn giống nhau, đều là đau bụng kinh! “Phương pháp điều trị của tôi cho bệnh nhân này rất đơn giản!”

Dương Tư Khôn nói: “Nguyên nhân sâu xa của đau bụng kinh là do lạnh tử cung.

Vì vậy phương pháp điều trị mà tôi đưa ra chính là xoa bóp và châm cứu đề làm giảm cơn đau bụng của bệnh nhân! Thời gian thì chỉ mất mười phút!”

Lúc này Dương Tư Khôn đã thông minh hơn rồi, lúc gọi bệnh nhân này, anh ta cố ý chọn bệnh nhân có thề chữa khỏi nhanh, bởi vì chỉ có như vậy, anh ta mới có thề thắng Giang Bắc Minh.

Phải biết là hai trận thắng trong ba trận đấu thì anh ta đã thua một trận rồi, vì vậy trận này anh ta không thể thua tiếp được! Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Phương pháp điều trị của tôi khác với của anh.

Đối với những bệnh nhân như thế này, nếu tôi điều trị cho họ thì ít nhất cũng phải mất một tháng, đây là thời gian ngắn nhất.

Nếu không hiệu quả thì có thể phải mất hai đến ba tháng”

Khi Giang Bắc Minh nói ra câu này, tất cả mọi người có mặt ð đó đều sững sờ! Một cơn đau bụng kinh thôi mà phải chữa trị lâu như vậy sao? Giang Bắc Minh vừa rồi có thể chữa khỏi bệnh viêm phế quản mãn tính cho bệnh nhân trong vòng năm phút, vậy thì tại sao một bệnh nhân đau bụng kinh lại phải điều trị lâu như vậy? Bọn họ còn tường Dương Tư Khôn nói cần mười phút thì Giang Bắc Minh sẽ nói chỉ cần ba phút hoặc năm phút! Như vậy xem ra mọi người lại bắt đầu nghi ngờ Giang Bắc Minh! “Ha ha ha…” Dương Tư Khôn đột nhiên bật cười: “Giang Bắc Minh, trận này anh thua rồi nhỉ? Tôi chỉ cần mười phút, vậy mà anh lại cần hơn một tháng.

Xem ra y thuật của anh cũng chẳng ra sao nhỉ!” Tất cả mọi người thực sự không hiểu tại sao chỉ là chữa trị một căn bệnh đơn giản mà Giang Bắc Minh lại cần nhiều thời gian như vậy.

Lúc này chỉ có bệnh nhân nữ kia nhìn Giang Bắc Minh với ánh mắt phức tạp.

Giang Bắc Minh bình tĩnh lắc đầu, nói với Dương Tư Khôn: “Dương Tư Khôn, tôi chắc chắn có thể đảm bảo rằng anh không thề chữa khỏi cho cô ấy trong vòng mười phút!”