[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 147: Giấy phép kinh doanh bị hoãn lại



Mỗi một số in trên bao bì các chai nước uống, đều bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Ví dụ như ngày sản xuất, nơi sản xuất, thời gian sản xuất, còn có cả thêm dây chuyền sản xuất, vân vân, tất cả đều bao gồm trong đó.

Người khác có thể nhìn không ra nhưng Thầm Thanh Lan chính là Chủ tịch của Tập đoàn đồ uống Băng Tuyết, tất nhiên sẽ hiểu rõ mấy thứ này rồi.

“Nếu nói như vậy, cũng tức là vấn đề xuất phát ra từ trong một dây chuyền sản xuất?”

Mã Quốc Chính hỏi.

“Có thể nói như vậy.”

Thầm Thanh Lan gật đầu nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, Cục trường Chính, trong thời gian hai ngày này các chú đã không quản ngày đêm tiến hành điều tra, ít nhất chắc cũng đã điều tra được hơn cả nghìn bình rồi nhỉ? Nhưng chỉ có mấy cái chai này là xuất hiện vấn đề, hơn nữa, mấy cái chai này còn được sản xuất cùng thời gian, cùng một dây chuyền sản xuất.

Điều này đã đủ đề chứng minh, vấn đề này xuất hiện trên cùng một dây chuyền sản xuất, những dây chuyền sản xuất khác chắc chắn không có vấn đề gì.”

“Đúng.”

Mã Quốc Chính gật đầu, nói: “Tổng giám đốc Lan, tôi cũng phát hiện ra vấn đề này, thế nên mới chạy ngay tới đây đề nói cho cháu rõ tình huống hiện tại, ngoài ra, vẫn còn một phần tài liệu cần cháu ký tên, bời vì dựa theo đó chúng tôi cần phải tiến hành điều tra đối với tất cả những người trong công xưởng của cháu.”

“Được.”

Thầm Thanh Lan gật đầu, lấy bút ra ký tên lên trên tập tài liệu kia.

“Những người làm trong nhà máy kia làm việc cũng rất tốt.”

Mã Quốc Chính nói: “Nếu như hôm nay bọn họ không làm náo loạn, đây là một chuyện rất tốt đối với cháu, tuy nhiên, Tổng giám đốc Lan, cho dù bọn họ không làm loạn, nhưng sự ảnh hường của chuyện này vẫn rất lớn, vì vậy, vẫn mong cháu có thể phối hợp điều tra với bên Cảnh sát chúng tôi, tìm ra chân tướng càng sớm càng tốt, có thề đưa ra cho mọi người một cái lý do hợp tình hợp lý, điều này cũng sẽ trả lại trong sạch cho Tập đoàn nhà họ Thẩm.

“Được.”

Thầm Thanh Lan gật đầu, trả lời Mã Quốc Chính: “Cục trường Chính, ông yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ phối hợp hết sức cho việc điều tra của bên Cảnh sát.

“Được.

Nếu không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây.”

Mã Quốc Chính thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời đi.

“Cục trường Chính, ông vội vã như thế làm gì chứ?”

Từ trong phòng bếp, Trương Nhã chạy ra nhìn Mã Quốc Chính rồi nói: “Ở lại đây ăn bữa sáng rồi đi cũng được mà.”

“Không cần đâu.”

Mã Quốc Chính xua xua tay, nói: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian.”

Nói xong, Mã Quốc Chính nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài.

“Anh Bắc Minh.”

Thầm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh, nói: “Hiện tại em đang nghĩ tới một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Căn cứ theo tình huống hiện tại, dường như có thể khẳng định là có người đang muốn hãm hại Tập đoàn nhà họ Thầm chúng ta.”

Thầm Thanh Lan nói: “Vậy kẻ đó là ai? Mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì? Tập đoàn nhà họ Thầm của chúng ta vốn là Tập đoàn sản xuất thực phẩm, vì vậy sự quản lý trong nội bộ vô cùng nghiêm khắc, những người bình thường tuyệt đối sẽ không thề nào đi vào nội bộ khu sản xuất, bất kể là nhân công hay là khách hàng, trước khi đi vào công xường phải được khám xét toàn thân, trên người không được mang theo bất cứ một thứ gì, kể cả là mang vào được một chút đồ, thì tuyệt đối cũng không được phép đi vào trong khu sản xuất.”

“Nhiều năm như vậy, thực phầm của Tập đoàn nhà họ Thẩm chúng ta chưa từng xuất hiện bất cứ một vấn đề gì.”

Thầm Thanh Lan mở miệng nói: “Thế tại sao lần này lại xảy ra việc có chất độc trong nhà xưởng sản xuất như vậy? Rốt cuộc là ai đã đem nó vào chứ?”

“Sơ là chỉ có thề kiềm tra thật kỹ bên trong công xưởng mới có thể biết mà thôi.”

Giang Bắc Minh nói: “Nếu không, một lát nữa, anh sẽ đi điều tra cùng với em nhé.”

“Vậy cũng được.”

Thầm Thanh Lan gật gật đầu, trả lời.

Bất kỳ sự hoài nghi nào thì cũng chỉ là hoài nghi, vẫn cần bản thân cô tự tay điều tra, sau đó mới có thể kết luận được.

Ăn xong đồ ăn sáng, ngay lúc Giang Bắc Minh và Thầm Thanh Lan chuẩn bị đi về phía xưởng sản xuất.

Lúc này lại vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Dương Hoàng Việt.

“Anh Bắc Minh, không ổn rồi, giấy phép kinh doanh của chúng ta thực sự đã kẹt lại rồi.”

Tiếng của Dương Hoàng Việt vô cùng gấp gáp, truyền tới từ phía điện thoại bên kia.

“Bị kẹt rồi?”

Giang Bắc Minh sững sờ: “Không được phê chuẩn sao?”

“Vâng!”

Dương Hoàng Việt gật đầu nói: “Dựa theo tư liệu trước đó chúng ta đề ra, dự kiến là giấy phép kinh doanh sẽ được phê chuẩn vào hôm qua, nhưng hôm qua em đã đợi cả một ngày vẫn chưa thấy kết quả của bọn họ, đến sáng hôm nay em vừa gọi điện thoại cho bên đó hỏi han một chút, bên họ nói tạm thời giấy phép kinh doanh của chúng ta không được phê chuẩn, vẫn phải chờ xét duyệt.”

“Không phải cậu đã giao tất cả các tài liệu cho bên đó rồi sao? Tất cà những tài liệu đó hoàn toàn có đủ khả năng đề được phép cấp giấy phép kinh doanh rồi, bọn họ còn cần xét duyệt cái quái gì nữa chứ?”

Giang Bắc Minh sững sờ, hỏi.

“Lúc đó em cũng nói như vậy, nhưng bên họ lại nói đó là thông báo từ cấp trên, bọn họ cũng chỉ làm việc theo yêu cầu của cấp trên mà thôi.”

Dương Hoàng Việt nói: “Anh Bắc Minh, anh có nhớ cái người phụ nữ trung niên hôm đó, người đã chào mời hàng trang sức trong cửa hàng trang sức với chúng ta không? Lúc đó bà ta có nói, anh rề của bà ta làm ở trong Sờ công thương, hình như còn là Giám đốc gì đó, nếu như chúng ta không chọn mua trang sức ð xưởng sản xuất của bà ta, thì bà ta sẽ không cho anh rề cấp giấy phép sản xuất cho chúng ta, anh nói xem có phải là vì vậy không?”

“Anh cũng không biết có phải vì nguyên nhân này không.”

Giang Bắc Minh nói: “Như vậy đi, nếu thực sự là vì nguyên nhân này, thì người phụ nữ kia nhất định sẽ lại tới tìm chúng ta, không phải hôm nay thì là ngày mai, tới lúc đó, chúng ta sẽ biết.”

“Vâng, cái đó, anh Bắc Minh, anh có cần tới đây một chuyến không?”

Dương Hoàng Việt hỏi, bình thường thì, Dương Hoàng Việt hoàn toàn có khả năng giúp Giang Bắc Minh giải quyết mọi việc, nhưng, việc lần này có chút lớn, phải cần có quyết định của ông chủ Giang Bắc Minh mới được.

“Anh có chút việc, đề chiều đi.

Chiều có thời gian tôi sẽ qua.”

Giang Bắc Minh nghĩ một lát rồi nói với Dương Hoàng Việt.

“Vâng.”

“Sao thế, bên cửa hàng trang sức có việc gì à?”

Thầm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh, hỏi.

“Ù”

Giang Bắc Minh gật gật đầu, nói: “Chút chuyện nhỏ, đừng quan tâm, đi thôi bây gið anh đi tới nhà xưởng điều tra cùng em một chút.”

“Nếu như anh thực sự có việc thì cứ đi trước đi, bên phía nhà xưởng em có thể tự mình quyết định được, với lại, một lát nữa, Cục trường Chính sẽ đích thân tới, có bọn họ giúp chắc chắn sẽ điều tra ra thứ gì đó thôi.”

“Không sao, đi thôi.”

Giang Bắc Minh cười cười sau đó cùng Thẩm Thanh Lan lên xe, hai người đi thằng tới phía bên nhà xưởng.

Sở dĩ Giang Bắc Minh tình nguyện cùng cô đi tới đây, chủ yếu là vì anh hoài nghi chuyện lần này, không biết có phải là Lý Hoa Hoa gây ra hay không.

Nếu như thực sự là do Lý Hoa Hoa làm ra, tức là, chuyện lần này là vì anh mà thành, vậy thì, bản thân anh nhất định phải qua đó xem một chút.

Việc bên cửa hàng trang sức tuy quan trọng, nhưng trong suy nghĩ của Giang Bắc Minh, dù là bất cứ việc gì cũng không quan trọng bằng việc của Thầm Thanh Lan.