[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 149: Lục Văn Bình



“Không sao, chỉ cần nếu chuyện này là do bà ta giờ trò không hay, như vậy thì bà ta chắc chắn sẽ đến.”

Giang Bắc Minh gật đầu, nói với Dương Hoàng Việt.

Thời gian lúc này đã là gần giữa trưa rồi, hai người Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt cũng đã đói bụng, Dương Hoàng Việt bèn gọi một chút thức ăn nhanh tới, cùng ăn với nhóm thợ trang hoàng ở bên trong cửa hàng trang sức.

“Ôi trời, ăn cái gì đấy?”

Ngay tại thời điểm Giang Bắc Minh và đám người Dương Hoàng Việt đang ăn thức ăn nhanh, nhất thời có một giọng nói truyền vào trong lỗ tai của bọn họ.

Vừa quay đầu lại thì trông thấy, quả nhiên là người phụ nữ trung niên kia tới.

“Giấy phép mờ cửa kinh doanh cũng chưa xong được, mà còn có lòng dạ ăn uống à?”

Người phụ nữ trung niên cười lạnh nhìn Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt, chế giễu: “Lòng này vẫn khá lớn đấy nhỉ, nếu như đổi thành những người khác, chỉ e là đã không còn lòng dạ gì để ăn uống từ sớm rồi chứ?”

“Cái gì gọi là không còn lòng dạ thế?”

Giang Bắc Minh cười nhạt một tiếng: “Chưa làm được giấy phép kinh doanh, vấn đề này không phải là rất dễ giải quyết hay sao? Chỉ cần tìm bà để mua đồ trang sức bằng vàng, thì giấy phép kinh doanh, không phải là đã xuống tới rồi sao?”

“Ha ha ha, xem ra, cậu vẫn rất thông minh đấy.”

Người phụ nữ trung niên cười to một tiếng, bà ta nói tiếp: “Thế nào, bây giờ cậu đã biết được sự lợi hại của tôi rồi đấy à? Ngày đó lúc tôi tới tìm nhóm các cậu, không phải các cậu rất kiêu ngạo sao? Sao? Bây giờ không kiêu ngạo nữa à? Tiếp tục kiêu ngạo đi, tiếp tục giả vờ dồn ép tôi đi? Hừ, tôi cũng không tin, tôi còn không trị được các cậu!”

Người phụ nữ trung niên nói xong, bà ta móc một tờ hóa đơn đặt hàng ra từ trong túi xách, ném cho Giang Bắc Minh, nói: “Tôi biết những người như các cậu, phải cho các cậu chút bài học, sau đó các cậu sẽ ngoan ngoãn giống như một con chó vậy.

Nhìn đi, tôi cũng đã chuẩn bị ồn thỏa hóa đơn đặt hàng trước cho các cậu rồi, trước ba giờ chiều hôm nay, chuyền tiền vào trong tài khoản của tôi, đặt mua mấy thứ này, sau đó, các cậu sẽ có giấy phép kinh doanh.

Đoán chừng nó có thể sẽ được thông qua trong vài ngày tới thôi.”

Giang Bắc Minh cầm lấy cái gọi là hóa đơn đặt hàng kia rồi nhìn thoáng qua, sau đó ngay lập tức nở nụ cười, Người phụ nữ này, lòng tham cũng thật là lớn nha! Đưa ra một tờ hóa đơn đặt hàng nhỏ xíu như vậy, lại có thể có giá trị xấp xỉ ba mươi lăm tỷ tiền trang sức vàng.

Giá cả gần như không khác gì lắm với giá bán lẻ, nói cách khác, nếu như nói Giang Bắc Minh thật sự chọn mua toàn bộ những đồ trang sức đó, mặc dù là có bán được tất cả, có thể kiếm được tiền, nhưng ngay cả tiền thuê cửa hàng cũng không đủ đề trà.

Tuy rằng, cửa hàng này đã được Giang Bắc Minh mua lại rồi, không cần phải đóng tiền thuê cửa hàng nữa!”

Dường như người phụ nữ này đã chắc chắn rằng Giang Bắc Minh sẽ mua hàng ở chỗ bà ta, cho nên lần nữa, bà ta trực tiếp ném ra một số tài khoản ngân hàng, nói: “Đây là số tài khoản của tôi, buồi chiều trước ba giờ, chuyền tiền vào thẻ cho tôi.”

Nói xong, người phụ nữ trung niên này đang định rời đi.

“Đứng lại đó đi.”

Giang Bắc Minh đứng lên, anh nhìn về phía người phụ nữ trung niên, nói: “Có vẻ hình như tôi không đồng ý á, muốn tôi mua trang sức của bà sao?”

Từ trước tới nay, Giang Bắc Minh chính là người ăn mềm không ăn cứng, người phụ nữ này dùng cách như vậy đề ép bản thân anh chọn mua đồ trang sức của bà ta, anh căn bản cũng không có ý định đồng ý.

Huống chi, nói cho cùng thì chất lượng đồ trang sức vàng của người phụ nữ này như thế nào, bản thân anh còn chưa xem qua đấy, mà giá cả còn cao như vậy, giống như giá bán lẻ, đầu của anh bị đánh tới ngu người mới có thề chọn mua đồ trang sức của bà ta! “Làm sao, không muốn?”

Người phụ nữ trung niên hỏi: “Nếu như không muốn cũng được nha, vậy thì nhóm các cậu cứ chờ đó đi, xem xem giấy phép kinh doanh của các cậu, cuối cùng đến khi nào mới có thể được thông qua nhé!”

Nói xong, người phụ nữ trung niên cũng chẳng muốn nói thêm gì với Giang Bắc Minh nữa, bà ta xoay người bước di.

Lúc này Dương Hoàng Việt đã đi lên phía trước, cậu ta nhìn về phía Giang Bắc Minh, hỏi: “Anh Bắc Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cửa hàng trang sức này, chúng ta cũng đã đầu tư mấy tỷ bạc vào rồi.

Người ta không cấp giấy phép kinh doanh cho chúng ta, vậy thì cửa hàng trang sức của chúng ta sẽ không thề mờ cửa hoạt động được đấy! Vừa nãy em cũng có nghĩ tới, hay là, chúng ta cứ lấy hàng từ chỗ bà ta đi, dù sao thì chúng ta không chỉ bán đồ trang sức vàng không, mà còn có thêm các sản phẩm khác nữa.

Cho dù là đồ trang sức vàng không kiếm ra tiền, thì chúng ta kiếm lời được ít tiền từ chỗ mặt hàng khác cũng được!”

“Sơ à?”

Giang Bắc Minh nhìn Dương Hoàng Việt, cười hỏi.

“Không phải là em sợ, chủ yếu là..

Chúng ta đấu với bọn họ, sẽ không đấu lại đâu!”

Vẻ mặt Dương Hoàng Việt đầy đau khổ nói ra, tuy rằng bây giờ cậu ta cũng có chút tiền, có chút bản lĩnh.

Nhưng mà cậu ta biết, cho dù là cậu ta có nhiều tiền hơn, có nhiều bản lĩnh hơn, thì bọn họ cũng không đấu lại những người đó! “Chẳng sao đâu, yên tâm đi.”

Giang Bắc Minh vỗ vỗ bả vai của Dương Hoàng Việt.

Nếu người phụ nữ trung niên kia đi rồi, vậy Giang Bắc Minh cũng không cần đợi ở đây nữa, anh phóng xe đi, định tới bệnh viện đề nhìn thử xem nhóm những người bị ngộ độc kia, tình hình bây giờ sao rồi.

Lúc Giang Bắc Minh lái xe, thời điềm đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên, một góc mắt của anh trông thấy một người quen bên ven đường! Tầm năm mươi tuổi, đầu hói, bụng phệ! Thời điểm khi anh nhìn thấy người này, ánh mắt của Giang Bắc Minh nhất thời sững sờ, người này, không phải là Xưởng trường của nhà xưởng sản xuất Băng Tuyết mà anh đã gặp vào buổi sáng nay, Lục Văn Bình sao? Lúc này ông ta chạy tới đây làm cái gì? | Chỉ thấy lúc này, Lục Văn Bình đang cầm điện thoại di động, dường như đang đợi gì đó ở ven đường.

Lúc này, đèn giao thông đã chuyền sang màu xanh, sau đó Giang Bắc Minh chạy lên phía trước một chút, rồi dừng lại ở ven đường, nhìn về phía Lục Văn Bình.

Chưa qua được bao lâu, Lục Văn Bình leo lên một chiếc taxi.

Đối với việc Lục Văn Bình là Xưởng trường của một nhà xưởng lớn như vậy mà nói, bản thân ông ta mà không có xe, vậy chắc chắn là không bình thường.

Huống chỉ, vào sáng hôm nay, Giang Bắc Minh còn nhìn thấy trên lưng quần của ông có có treo chìa khóa xe, anh còn nhớ rõ, cái chìa khóa đó còn giống như là chìa khóa của một chiếc Audi! Nếu như bản thân ông ta cũng có xe, vậy sao lúc này Lục Văn Bình đến đây, lại không lái xe, mà chọn ngồi xe taxi, có chuyện gì thế nhỉ? Trực giác nói cho Giang Bắc Minh biết, người này, có chút bất thường! Thế là, Giang Bắc Minh cũng đỗ xe vào bãi đậu xe ở ven đường, sau đó bắt một chiếc taxi rồi đi theo sau.

Suy cho cùng, sáng nay lúc anh và Thầm Thanh Lan tới chính là bằng chiếc xe này, nếu như lúc này anh vẫn chạy chiếc này theo sau, như thế thì chắc chắn Lục Văn Bình sẽ phát hiện ra anh.

Cho nên, Giang Bắc Minh cũng chỉ có thể bắt một chiếc taxi thôi.

Nhưng mà, điều khiến cho Giang Bắc Minh không thề nào ngờ được, đó chính là Lục Văn Bình này, ngồi taxi cũng không ngồi bao nhiêu xa, có lẽ là khoảng ba bốn km gì đó thì đã xuống xe rồi.

Hơn nữa, sau khi xuống xe, cũng không đi tiếp đến chỗ khác, mà là châm một điếu thuốc, rồi tiếp tục đứng đợi ð ven đường.

Đợi đến khi ông ta hút xong một điếu thuốc, ném đầu lọc xuống mặt đất, sau đó, lại vươn tay lần nữa, vẫy gọi một chiếc taxi! Cứ như vậy, Giang Bắc Minh càng thêm nghi ngờ người này, ông ta gọi một chiếc taxi, sau khi tới nơi thì lại không làm gì cả, hút một điếu thuốc rồi lại đón một chiếc taxi đi tiếp, mẹ nó nếu nói không có vấn đề gì, thì bất kỳ ai cũng sẽ không tin!