[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 16: Oan gia ngõ hẹp



Giang Bắc Minh nghe thấy vậy nên ngoảnh đầu nhìn lại, người đến không phải là ai khác, chính là Trần Nhất Luân cùng với Thẩm Thanh Huyền, vợ của cậu ta! Tuy râng, mẹ vợ Hiền Linh gì đó đã khiến cho Trần Nhất Luân mất mặt một lần, bởi vì bà đã nói nhảm đế Trần Nhất Luân ly hôn với Thấm Thanh Huyền, nhưng chuyện đó không thể làm cho họ ly hôn.

Nhà họ Thẩm có rất nhiều dự án, Thẩm Thanh Lan phụ trách chủ yếu tất cả các dự án cốt lõi của tập đoàn, nhưng nhà họ Thấm còn bỏ ra một số tiền để phát triển việc kinh doanh của một số lĩnh vực khác.

Giống như Thẩm Thanh Huyền phụ trách việc kinh doanh trang sức của nhà họ Thẩm Bây giờ, Trần Nhất Luân không thế đến bệnh viện làm việc nữa, nên cậu ta đành phải đến cửa hàng trang sức, phụ vợ Thấm Thanh Huyền. ngôn tình hài

Ngày hôm nay, đúng lúc Thấm Thanh Huyền đang cùng cậu ta đến nơi đổ thạch ngọc, giúp cậu ta học tập việc nhận biết được một ít đồ vật.

Quả thực vợ chồng son này cực kỳ căm thù Giang Bắc Minh đến tận xương tủy, trên đường đi cả hai người đều trách mắng Giang Bắc Minh là người có lôi, không nghĩ tới chuyện, khi họ đến nơi đố thạch, lại có thể gặp được Giang Bắc Minh! Oan gia ngõ hẹp.

Ngay tức khác, Thẩm Thanh Huyền nhìn sang Giang Bắc Minh, cô ấy nói: “Giang Bắc Minh, anh là tên vô dụng, anh không giúp gia đình kiếm tiền, còn dám cầm trong nhà tới đây đố thạch ngọc, anh có tin không, tôi nói chuyện này cho ông nội biết, ông sẽ đuối anh ra ngoài đường?”

Tuy rằng, Thấm Thanh Huyền rất ghét Giang Bắc Minh, nhưng cô ấy không thế nói ra chuyện Giang Bắc Minh đã thắng Trần Nhất Luân được, nhân lúc giờ đây Giang Bắc Minh đến chỗ này đỗ thạch ngọc, cô ấy có thế dùng chuyện này để nói ra! Lúc này, Trần Nhất Luân cũng hừ lạnh một tiếng, cậu ta nói: “Đúng vậy, anh không kiếm tiền đem về nhà còn chưa nói, anh còn dám mang tiên đến đây cược đá, nếu đến nơi này đánh cược, mấy trăm triệu đó có thể bị anh chơi thua hết sạch, thế loại xem tiền như cỏ rác thế này, nhà họ Thấm giữ lại làm gì? Chẳng thà đuổi anh ta ta cút đi càng sớm càng tốt!”

Giang Bắc Minh nhìn hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ thế này, bị họ làm cho tức giận, sau đó anh nở một nụ cười châm biếm: “Con mắt nào của các người, nhìn thấy tôi làm lụn bại nhà các người? Hơn nữa, tôi đến đây đánh bạc nhất định sẽ bị thua sao? Ngộ nhỡ tôi thắng trúng ngọc thì sao? Tôi còn kiếm thêm tiền cho nhà họ Thẩm các người đấy!” “Loại người như anh có thế làm được việc gì, tên vô dụng ăn không ngồi rồi như anh còn có thế cược thắng trúng được ngọc ư? Anh coi chuyện đổ thạch là gì? Anh tưởng là muốn thắng là có thể thắng sao? Nếu như anh có thể đánh cược trúng ngọc thì trên thế giới này, còn có người sẽ đánh cuộc thua sao?”

Thẩm Thanh Huyền lớn tiếng nói.

Quả thực, Thẩm Thanh Huyền kế thừa cái bản tính ăn nói lớn tiếng của mẹ cô ấy, cực kỳ cay nghiệt! Lúc này, ông chủ sạp hàng nhỏ kia mở miệng nói chuyện: “Này này này, các người thích nói như thế nào cũng được, chuyện mua đá ở đây đã có quy định, một khi thanh toán thì sẽ không có chuyện được hoàn tiền trả lại!” Ông chủ sạp hàng nhỏ kia sợ Giang Bắc Minh sẽ vì câu nói Thấm Thanh Huyền và Trần Nhất Luân mà không chịu mua tảng đá đó, nên ông nhanh chóng thu tiên, sau đó ông lấy tảng đá từ phía dưới chân bàn lên, giao cho Giang Bắc Minh.

“Giang Bắc Minh, anh…”

Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy ông chủ sạp hàng nhỏ kia lấy lên viên đá dùng đế kê chân bàn, ngay tức khắc cô ấy bị tức giận không nói được nên lời: “Anh thật sự dám mua tảng đá này, đầu anh có phải đã bị con lừa đá phải không?”

“Mặc dù tôi không hiểu gì về đá, nhưng bề mặt của tảng đá vô cùng bóng loáng, thoạt nhìn không giống như là bên trong tảng đá có chứa ngọc phi thúy, anh còn bỏ ra ba trăm năm mươi triệu mua nó, anh đúng là một tên ngốc!” Lúc này, Trần Nhất Luân cũng vừa cười miỉa mai vừa chế nhạo.

Bởi vì chuyện cãi nhau, cho nên lúc này có một ít người xung quanh đứng lại xem, nhìn thấy Giang Bắc Minh đã chỉ ra ba trắm năm mươi triệu đế mua chỉ để mua một tảng đá dùng đế kê chân bàn, tất cả mọi người đều chỉ trỏ Giang Bắc Minh.

“Thật sự quá ngu xuẩn, loại đá này cũng đi mua, tặng không cho tôi, tôi còn không muốn nhận nữa kìa!”

“Không những thế, ngay cả tên ngốc cũng sẽ không mua loại tảng đá này, mà cậu ta còn bỏ ra nhiều tiền như vậy, trời ơi, đúng là một tên đàn ông vô dụng!”

Giang Bắc Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thấm Thanh Huyền cùng với Trần Nhất Luân, không nói điều gì, anh ôm tảng đá đi đến khu vực cắt đá bên kia.

Mỗi một nơi đổ thạch đều sẽ khu vực cắt đá, chẳng qua việc cắt đá ở nơi này cũng không miễn phí, trong trường hợp bình thường, nơi đây sẽ thu phí từ bảy trăm nghìn cho đến một triệu không trăm năm mươi nghìn.

Giang Bắc Minh giao tảng đá này cho một vị sư phụ cắt đá ở trong đó, đồng thời anh đưa cho sư phụ bảy trăm nghìn tiền mặt.

“Cắt như thế nào?”

Mặc dù, vị sư phụ cắt đá cũng nhìn ra tảng đá Giang Bắc Minh đưa qua không có gì ở bên trong, nhưng tiền ông đã lấy, nên ông cũng không nói nhiều lời vô ích như thế “Cắt ra đi!”

Giang Bắc Minh nói.

Cắt đá chia làm hai loại, một loại là cắt một nhát, chính là cắt ra từ giữa, chia ra làm hai lát, như thế bên trong có ngọc phi thúy hay không, vừa nhìn đã biết ngay.

Đương nhiên, cắt một đao mà nói thì có một nhược điếm, đó chính là dể phân ngọc phi thúy bên trong ra thành đôi, loại này không thể bảo đảm sự nguyên vẹn vốn có của ngọc phi thúy.

Còn có một loại phương thức khác, đấy chính là phương thức mài giữa, cái gọi là mài giũa, đó là sử dụng máy móc để mài từ bề mặt tảng đá từng chút từng chút một.

Tuy rằng cách này có thể bảo đảm ngọc phi thúy giữ được sự vẹn nguyên ban đầu, nhưng nó lãng phí rất nhiều thời gian, bởi vì thế nhiều người sẽ không chọn phương thức mài đá này.

Chỉ sau một nhát cắt, người ta xác định có ngọc phi thủy bên trong, hơn nữa có thể đoán ra được kích thước lớn nhỏ của ngọc phỉ thủy, sau đó mài giữa nó lại một chút.

“Được!” Sư phụ cắt đá gật đầu, sau đó ông đặt tảng đá lên, chuấn bị cắt nó ra.

Hai người Thẩm Thanh Huyền và Trần Nhất Luân cũng thản nhiên đi theo qua đây.

“Thanh Huyền, hay là chúng ta trực tiếp gọi điện cho ông nội biết, để cho ông nội đuối nó ra khỏi nhà!” Vẻ mặt u oán của Trần Nhất Luân đang trợn trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh, nói cho Thấm Thanh Huyền nghe Thấm Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, cô ấy nói: “Anh không cần nóng nảy, bây giờ em đang quay video, chờ đến khi tảng đá mở ra, thấy được bên trong không có thứ gì, em sẽ trực tiếp gửi video này cho ông nội.

Hừm, ông nội ghét nhất chính là người khác bài bạc, Giang Bắc Minh còn đặt phát đến ba trăm năm mươi triệu, chắc chắn ông nội sẽ đuối anh ta ra ngoài!”

“Vậy là tốt rồi!” Vẻ mặt Trần Nhất Luân u ám gật đầu một cái, cậu ta không cảm thấy mất việc ở bệnh viện là bởi vì vấn đề của bản thân, ngược lại cậu ta đố hết thảy mọi chuyện lên người Giang Bắc Minh, bây giờ cậu ta cực kỳ căm ghét Giang Bắc Minh! Bởi vì Giang Bắc Minh mua tảng đá dùng đế lót chân bàn, cho nên có rất nhiều người tới vây xem, tuy rằng mọi người cũng biết này tảng đá không thế nào ra lục được, nhưng ai nấy đều nguyện ý đến đây đế xem náo nhiệt! Tù tù tù… Máy móc cắt đá phát ra tiếng cực kỳ chói tai.

Nhưng sắc mặt của Giang Bắc Minh lại thản nhiên, châm một điếu thuốc, sau đó anh ngồi một bên bắt đầu hút.

Linh hồn ấn bên trong tảng đá này đã nói cho anh biết, có ngọc phí thúy ở trong đây, chất lượng nhất định sẽ không tồi! “Có sương mù, có sương mù rồi!”

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một ánh mắt sắc bén trong đám người đứng xem, hô hoán lên.

Có sương mù, có nghĩa là có ngọc phỉ thúy bên trong tảng đá! Trong chốc lát, tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên, tất cả mọi người không thế tin được, bên trong tảng đá như thế thật sự có ngọc phỉ thúy! Thế nhưng việc có sương mù, nhưng chỉ vỏn vẹn chuyện bên trong có ngọc phi thúy, kích thước thế nào, chất lượng ra sao vẫn còn chưa biết được Bởi vì kích thước tảng đá này không được lớn cho lắm, cho nên chỉ mất hơn mười phút đã cắt được nó ra.

Khi vị sư phụ cắt đá lấy xuống hai khối đá đã được máy cắt ra, toàn bộ người có mặt ở đây, tất cả đều ồ lên cảm thán!