[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 170



“Bắc Minh!” Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Giang Bắc Minh, nói: “Cậu nghe này, con người tôi không tin vào những chuyện mê tín.

Cậu không cần nhắc đến những chuyện đó với tôi, đây là món quà duy nhất mà cháu tôi tặng tôi, hơn nữa, năm ngoái cháu tôi đã gặp tai nạn xe cộ qua đời, nếu cậu làm hỏng bức tranh chữ này rồi, sau này tôi lấy gì để tường nhớ cháu tôi nữa?” “Nhưng nếu cứ tiếp tục đề như vậy, đầu của chú sẽ càng ngày càng đau!” Giang Bắc Minh nói: “Sát khí ð trên bức tranh chữ sẽ từ từ xâm nhập vào cơ thể của chú.

Sau một khoảng thời gian nữa, cô chú sẽ không đơn giản là chỉ bị đau đầu, đến lúc đó, thậm chí còn có thể gây ra những chứng bệnh khác cho cơ thể…” “Giang Bắc Minh!” Có lẽ lúc này đầu của người đàn ông trung niên đã quá đau, ông thật sự hề không mê tín, bèn rống lên với Giang Bắc Minh: “Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Tôi đã nói tôi không tin vào những chuyện ma quỷ, không tin vào những chuyện mê tín, sao cậu còn nói mãi về những chuyện này không dứt? Đầu của tôi đau, đó là do đầu có vấn đề gì đó, liên quan gì đến một bức tranh chữ? Nếu cậu cứ không ngừng nói những chuyện này trong nhà tôi, đừng trách tôi không nề mặt mà tiễn khách!” “Bắc Minh, đừng nói nữa…” Mã Quốc Chính phất tay với Giang Bắc Minh, nói.

Nhìn dáng vẻ đau đớn vô cùng của người đàn ông trung niên lúc này, Giang Bắc Minh biết, dù mình có nói như thế nào, đối phương cũng sẽ không nghe, dù sao, đối phương vốn không hề tin vào những chuyện mình đang nói! Không còn cách nào khác, Giang Bắc Minh không thèm đề ý đến người đàn ông trung niên nữa, không nói không rằng cời giày, đứng ở trên ghế sô pha, sau đó lấy bức tranh chữ xuống.

“Cậu muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên ngay lập tức lớn tiếng quát Giang Bắc Minh: “Giang Bắc Minh, cậu đặt bức tranh chữ đó xuống cho tôi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu cậu dám làm hỏng bức tranh chữ này, tôi không đề yên cho cậu!” “Như thế này đi, hẳn là giá trị của bức tranh chữ này hơn ba tỷ rưỡi đúng không? Nếu cháu làm hỏng, cháu bồi thường cho hai người bảy tỷ đồng!” Giang Bắc Minh nói.

“Tôi không cần cậu bồi thường cho tôi!” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, vươn tay, một tay đầy Giang Bắc Minh sang một bên, lớn tiếng nói: “Tuổi còn trẻ mà không học hành cho đàng hoàng mà làm những chuyện ma quỷ mê tín này.

Mã Quốc Chính, có phải cậu đã đồng ý với cậu ta chuyện gì không, chữa khỏi cho tôi thì cậu đưa cho cậu ta bao nhiêu tiền? Nói cho tôi biết, bao nhiêu tiền, bây giờ tôi đưa cho cậu ta, đề cậu ta cút ngay!” “Anh Hoàng, Bắc Minh…” Mã Quốc Chính không nghĩ rằng Giang Bắc Minh sẽ ra tay, đi đến lấy bức tranh chữ xuống, cũng không ngỡ rằng tình huống vốn rất hòa bình mà trong chớp mắt đã ồn ào như thế này, làm cho người bị kẹp ở giữa là ông ta hơi khó xử.

Người đàn ông trung niên thấy Mã Quốc Chính không nói câu nào, lập tức lớn tiếng nói với Giang Bắc Minh: “Giang Bắc Minh, cậu nói đi, cậu ta đồng ý cho cậu bao nhiêu tiền.

Bây giờ tôi cho cậu, cầm tiền cút nhanh lên.

Với lại, Giang Bắc Minh, tôi nói với cậu câu này, đừng tường rằng cậu trị được vài căn bệnh, người khác gọi cậu là thần y thì cậu thật sự tường mình là thần y rồi bắt đầu tự cao, nhớ cho kỹ, cho dù làm bất cứ chuyện gì thì cũng phải thực tế, nghiêm túc, không được chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt, nhất là khi chữa bệnh cho người khác, không chữa được tức là không chữa được, làm những chuyện tà ma ngoại đạo này sẽ chỉ gây hại thêm cho nhiều người hơn!” Nói xong, người đàn ông trung niên móc từ trong túi ra ba triệu rưỡi đặt lên ghế sô pha, nói với Giang Bắc Minh: “Chắc nhiêu đây đã đủ rồi nhỉ? Mau cầm tiền rồi cút đi, với lại hôm nay nếu cậu dám động một ngón tay lên tranh chữ của tôi, tôi sẽ không đề yên cho cậu!” Nói xong, người đàn ông trung niên ngồi xuống, vẻ mặt đau khổ ôm đầu.

Rất rõ ràng, vào lúc này, đầu của ông ta thật sự rất đau! “Bắc Minh, nếu không, cháu đi trước đi.” Mã Quốc Chính cũng không muốn đề Giang Bắc Minh ở đây cho thêm xấu hổ, huống chị, ông ta cũng không tin vào lời Giang Bắc Minh nói, bị đau đầu sao lại liên quan đến tranh chữ.

Cho nên, vẫn nên đề cho Giang Bắc Minh nhanh chóng rời đi thì hơn.

Dù sao lúc này người đàn ông trung niên đang đau đầu dữ dội, nếu lại nồi giận, sợ rằng ông sẽ đau hơn! Mà Giang Bắc Minh lúc này lại hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy được rồi, vậy cháu đi trước đây!” Sau khi đứng dậy, Giang Bắc Minh nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên lúc nay đã đau đến mức mặt mũi tràn đầy vẻ đau khổ, nói: “Nếu như có một hôm chú đau đến mức không chịu nồi thì hãy lấy bức tranh chữ này xuống…” “Cút!” Thấy Giang Bắc Minh còn nhắc lại chuyện tranh chữ, người đàn ông trung niên lập tức nồi giận lôi đình, cầm một chén trà ð trên bàn, ném mạnh về phía Giang Bắc Minh! “Dù tôi có chết cũng sẽ không đụng đến tranh chữ của tôi!” “Bắc Minh, được rồi, chú đưa cháu về.” Mã Quốc Chính ngay lập tức tiến lên, kéo Giang Bắc Minh di ra ngoài.

Ông ta sợ đề Giang Bắc Minh ờ đây sẽ làm cho người đàn ông trung niên càng thêm kích động.

Sau khi đã đi đến cổng, Mã Quốc Chính nhỏ giọng nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh, xin lỗi cháu, thật ra ngày thường anh Khải không cộc cằn như thế này đâu.

Khi nãy cháu cũng thấy rồi đấy, chủ yếu là do anh ấy bị đau đầu, cho nên tính tình mới trờ nên tệ hại như vậy.” “Chú Chính.” Giang Bắc Minh nói: “Nếu chú tin tường cháu thì hãy nghe cháu, vấn đề thật sự là ở bức tranh chữ.” “Chú tin, chú tin mà.” Thấy Giang Bắc Minh vẫn cố chấp như vậy, Mã Quốc Chính đành phải gật đầu một cách qua loa.

“Cháu đi trước, nếu đầu ông ấy vẫn đau dữ dội thì chú hãy nghe cháu, tháo bức tranh chữ đó xuống rồi dùng bút lông mới, viết đại mấy chữ lên bức tranh chữ đó là được.” Giang Bắc Minh cũng nhìn ra Mã Quốc Chính gật đầu qua loai, nhưng vì tinh thần trách nhiệm của một người bác sĩ, Giang Bắc Minh vẫn nhắn lại với ông ta câu này rồi mới quay người rời di.

Nhìn theo sau bóng lưng của Giang Bắc Minh, Mã Quốc Chính thờ dài một hơi, hôm nay Giang Bắc Minh làm sao vậy? Bình thường, Giang Bắc Minh rất trầm tĩnh, nhưng hôm nay… Lúc Mã Quốc Chính trở lại căn phòng, đầu của người đàn ông trung niên đã hơi khá lên, dù sao cũng đã qua mấy phút nên cơn đau cũng vơi đi phần nào.

“Tên Giang Bắc Minh này đúng là cố chấp!” Sau khi người đàn ông trung niên đã hơi đỡ đau thì ngay lập tức treo bức tranh chữ mà Giang Bắc Minh mới lấy xuống lên, vừa treo vừa nói: “Đây chính là quà mà cháu tôi tặng cho tôi, năm ngoái cháu tôi đã chết rồi, đây là vật kỷ niệm duy nhất của tôi với nó, nếu bị hỏng thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, đau đầu mà nói là liên quan đến tranh chữ, thật sự là ăn nói vô căn cứ!” Mã Quốc Chính chỉ cười mà không nói gì.

Nhưng ánh mắt của ông ta khi nhìn bức tranh chữ vẫn mang theo vẻ phức tạp.

Nói thật, ông ta cũng hơi tin Giang Bắc Minh, dù sao, từ trước đến giờ ông ta đã từng tiếp xúc nhiều lần với Giang Bắc Minh, nên ông ta thật sự cảm thấy Giang Bắc Minh là một người ăn nói tùy tiện.

Quãng thời gian sau đó, Mã Quốc Chính ở lại nhà người đàn ông trung niên ăn cơm, uống rượu, vì đầu của người đàn ông trung niên đã hết đau, cộng thêm uống rượu nên sau đó hai người nói rất nhiều chuyện vui, cũng quên mất chuyện của Giang Bắc Minh!