[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 172: Lạm dụng chức quyền



“Quả thật từ trước đến nay không hề nghĩ đến, sau mỗi lần nhức đầu đều không khác mấy nhưng nhất định phải đau năm phút thì mới có thể giảm bớt…” Người đàn ông trung niên nói: “Thế nhưng… Nếu điều này thật sự gắn liền với bộ tranh chữ thì tôi vẫn cảm thấy không thể tin được, tại sao cơ thể người này lại có thể liên quan đến một đồ vật?” “Em cũng cảm thấy không thề tin được, nhưng sự thật chính là như vậy!” Mã Quốc Chính nhún vai nói.

“Ngay sau khi em mới vừa viết mấy chữ này lên bức tranh chữ thì đầu của anh đang đau liền tốt lên, vốn chuyện này không có cách nào đề không tin tường Giang Bắc Minh nói không phải sự thật.” “Ai, xem ra, đứa nhỏ Bắc Minh này, chữa bệnh cũng không tồi.” Người đàn ông trung niên gật gật đầu, dù là giờ này phút này nhưng trong lòng vẫn không tin chuyện mê tín, nhưng sự thật đầu của mình đau chính là dựa vào cách này đề chữa khỏi, đó không phải là do ông ta có tin hay không! “Quốc Chính, vừa rồi lúc đau đầu tôi có nói nhiều lời không dễ nghe với Bắc Minh như vậy, còn muốn đánh đuồi cậu ấy ra ngoài, chẳng những cậu ấy không tức giận, ngược lại trước khi đi còn dặn dò cậu… Hiện tại nhớ lại, thật sự là xấu hồ!” “Đứa nhỏ Bắc Minh này, thật sự là không tồi.” Mã Quốc Chính nói: “Nếu đó đổi thành người trẻ tuổi khác thì chỉ sợ đã đứng dậy cãi nhau với anh ngay tại chỗ rồi.” “Đúng vậy!” Vẻ mặt người đàn ông trung niên áy náy nói: “Quốc Chính, như vậy đi, bây gið chúng ta đi tìm Bắc Minh, bất luận là như thế nào thì tôi cũng muốn tự mình nói lời xin lỗi với cậu ấy.” “Xin lỗi? Không cần phải vậy chứ?” Mã Quốc Chính nói.

“Tại sao lại không cần phải vậy? Tôi mới vừa nói những lời kia khó nghe đến cỡ nào, cũng không phải là cậu không nghe được, nếu như không xin lỗi thì điều này khắc sâu ở trong lòng tôi suốt một đời cũng không xóa đi được.” Người đàn ông trung niên nói.

Trước đó, lúc Bắc Minh nói ra vấn đề đầu của ông ta đau là do bức tranh chữ, quả thực ấn tượng của ông ta đối với Giang Bắc Minh đã giảm xuống rất nhiều, ông ta cảm giác Giang Bắc Minh là một người không thực tế, lại chỉ vì người trước mặt lại là người trẻ tuổi, lại thêm lúc ấy đầu đau như muốn nứt ra cho nên mới nói nhiều lời không dễ nghe như vậy, bây giờ nhớ lại lúc đó, thật muốn và mình một cái.

“Vậy được rồi, hiện tại em sẽ gọi điện thoại cho Bắc Minh, hỏi một chút xem cậu ấy ð đâu?” Mã Quốc Chính nghĩ lại những lời nói trước đó của người đàn ông trung niên, cũng cảm thấy quả thật cần phải nói lời xin lỗi với Giang Bắc Minh.

Đã qua vài ngày, người phụ nữ trung niên nhìn thấy Giang Bắc Minh vẫn như vậy, vẫn không hề bị lay động, cũng có chút không chịu được, vốn cho rằng sau ngày thứ hai Giang Bắc Minh không lấy được giấy phép kinh doanh thì ngày thứ ba sẽ chịu không được, nhưng không nghĩ đến, đã hơn một ` tuần lễ trôi qua rồi, thế mà anh vẫn không chịu thỏa hiệp đối với mình.

Thế nhưng nếu Giang Bắc Minh vẫn không chịu thỏa hiệp thì đến lúc đó anh rể của mình đến điều tra cửa hàng của Giang Bắc Minh, lại phát hiện cửa hàng của Giang Bắc Minh không bán bất kỳ sản phẩm phi pháp giả mạo nào, vậy phải làm thế nào? Đến lúc đó, chẳng những mình không kiếm được một đồng tiền nào mà ngược lại sẽ bị anh rề của mình mắng cho một trận! Đôi mắt bà ta đảo quanh, cần thận suy nghĩ, sau đó người phụ nữ trung niên lập tức cười một tiếng, nói: “Tôi nói này Giang Bắc Minh, đến lúc này rồi mà cậu vẫn không chịu thỏa hiệp, đúng không? Được, cậu không thỏa hiệp nữa, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí với cậu!” Nói xong người phụ nữ trung niên lấy điện thoại ra cầm trên tay, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

“Alo, anh rề, bây giờ em đang ð trong tiệm của Giang Bắc Minh, đúng, cậu ta vẫn không chịu mua đồ trang sức trong xường sản xuất Hoàng Kim nhà mình, như vậy đi, theo em thấy thì chúng ta có làm ầm ï chuyện giấy phép kinh doanh cũng chẳng khiến cậu ta có bất cứ uy hiếp nào, anh dứt khoát phái mấy người tới niêm phong cửa hàng của cậu ta đi!” Ngay trước mặt Giang Bắc Minh gọi xong cuộc điện thoại này, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn Giang Bắc Minh, nói: “Giang Bắc Minh, chðỡ đi, lập tức sẽ có người tới niêm phong cửa hàng của cậu!” “Niêm phong cửa hàng của tôi?” Giang Bắc Minh nhướng mày, nói: “Bà có lý do gì để niêm phong cửa hàng của tôi?” “Lý do? Buồn cưỡi, anh rể của tôi là Giám đốc Sðờ Công Thương, muốn niêm phong cửa hàng của ai thì niêm phong cửa hàng của người đó, cần lý do sao? Lại nói, lý do rất đơn giản, tiếp theo hẳn là cửa hàng của các người muốn bán vàng, bạc trắng, vàng trắng và các loại đồ trang sức bằng ngọc đúng không? Vậy được, vậy chúng tôi nghỉ ngờ những đồ vật này của cậu là ” giả, không đúng, dùng hàng nhái để lừa gạt người tiêu dùng, cửa hàng của các người không thề khai trương bình thường, cần kéo dài thời gian, chờ ban ngành liên quan đến giám định, chờ sau khi hoàn toàn thông qua giám định thì mới có thể khai trương lần nữa… Haiz, nhưng mà ban ngành liên quan tương đối bận rộn, thời gian giám định chỉ sợ có chút dài, khả năng đến một hai tháng, cũng có thề là đến một hai năm, điều này thì khó mà nói!” Người phụ nữ trung niên lạnh giọng nói.

Ngay tại lúc tiếng điện thoại của người phụ nữ trung niên kêu lên không lâu thì có một chiếc xe đỗ ngay ở trước lối ra vào cửa hàng.

Từ trên xe có mấy người bước xuống, trong đó có một người dáng vẻ tuổi tác lớn hơn bốn mươi tuổi, mà mấy người còn lại đều khoảng hai mươi tuổi.

“Anh rể!” Người phụ nữ trung niên nhìn về phía người đàn ông trung niên này, lập tức chạy lên phía trước, nói: “Em nói chính là cửa hàng này, hiện tại em nghiêm trọng nghi ngờ tất cả đồ trang sức mua bán trong cửa hàng của bọn họ có thể là giả, bào cửa hàng của bọn họ tạm thời đóng cửa, muốn kéo dài kinh doanh, chð sau khi ban ngành liên quan của các anh có kết quả giám định tất cả đồ trang sức thì lại để cho bọn họ khai trương!” Người đàn ông trung niên kia gật đầu, vỗ lên bả vai người phụ nữ, sau đó đi đến trước mặt Giang Bắc Minh, từ trong túi lấy ra một tờ giấy chứng nhận, lung lay trước mặt Giang Bắc Minh, nói: “Cậu là ông chủ của cửa hàng trang sức sắp khai trương này, đúng không? Tôi làm ðở Sở Công Thương, đây là giấy chứng nhận của tôi, hiện tại tôi vô cùng nghỉ ngỡ tất cả đồ trang sức mua bán trong cửa tiệm của các người có thể là giả, cho nên bây giờ chúng tôi muốn tiến hành giám định đồ trang sức của các người, tất cả đồ trang sức của các người sẽ phải mờ khung, lấy tất cà ra đề chúng tôi mang đi giám định, đúng, trước khi chưa có kết quả giám định của chúng tôi thì cửa hàng của các người không được phép khai trương!” Người đàn ông trung niên nói xong, nói với những người mang theo bên mình: “Các người bắt đầu làm đi, dọn toàn bộ đồ vật ð cửa hàng của bọn họ đi!” “Rõ!” Những người kia lập tức bước lên, chuẩn bị đi về phía cửa hàng của Giang Bắc Minh.

“Tôi xem các người ai dám?” Giang Bắc Minh lập tức đứng ở lối vào cửa hàng, lớn tiếng nói.

“Cậu dám chống đối người thi hành công vụ?” Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh, lớn tiếng quát! “Đây là các người đang thi hành công vụ sao?” Giang Bắc Minh lớn tiếng nói: “Đây rõ ràng là các người lạm dụng chức quyền, ức hiếp dân chúng!” “Được rồi, các người có lời gì giữ lại trước, đến lúc đó tìm chỗ nào công bằng rồi nói, nhưng hiện tại chúng tôi muốn chấp pháp, nếu như cậu chống đối, tôi sẽ gọi Cảnh sát đến bắt cậu đi!” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói: “Biết điều thì bây gið lập tức cút ngay đi cho tôi!”