[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 175: Hàn Nhã Văn khiến người khác chán ghét



Sau khi nghe hướng dẫn chỉ đường đến đại lý xe ô tô 4S gần nhất trên điện thoại, cũng chính là đại lý xe Porsche 4S.

Suy nghĩ một lúc, Giang Bắc Minh liền cảm thấy, quả thực thì xe Porsche cũng không hề tệ, trước hết là về vẻ bề ngoài, kiểu dáng của nó vô cùng đẹp, đường nét uyền chuyền, rất thích hợp cho phụ nữ lái, thứ hai, giá cả cũng không phải là quá đắt đỏ.

Vì vậy, Giang Bắc Minh đã trực tiếp lái xe đến đại lý xe Porsche 4S.

Sau khi anh dừng xe ở trước cửa, Giang Bắc Minh đi thằng vào bên trong đại lý xe Porsche 4S.

“Ôi trời, đây không phải là Giang Bắc Minh hay sao?”

Ngay khi Giang Bắc Minh vừa mới bước vào trong đại lý xe 4S, thì anh liền nghe thấy một giọng nói có chút coi thường người khác vang lên, truyền vào trong tai của mình.

Quan sát cần thận hơn một chút thì anh nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt bình thường, nhưng mà cô Giang Bắc Minh.

Vợ của ông Vương được tính là một trong số họ, và người con gái này của bà ta cũng được tính là một.

Cô ta tên là Hàn Nhã Văn, lớn hơn Giang Bắc Minh một tuổi, năm tròn mười tám tuổi, cô ta đã rời khỏi nhà đề đi ra ngoài làm việc, sau đó, thỉnh thoảng có về nhà mấy lần, mỗi lần cô ta về nhà đều đeo rất nhiều vàng bạc, thề hiện ra vẻ mình là người có tiền, còn lúc đó, Giang Bắc Minh vẫn chưa kết hôn với Thầm Thanh Lan, mỗi lần cô ta trở về, nhìn thấy Giang Bắc Minh thì đều chế nhạo anh một trận.

Dù cô ta có nhìn Giang Bắc Minh như thế nào đi chăng nữa, thì cũng đều cảm thấy khinh thường anh.

Sau này, khi Giang Bắc Minh đã kết hôn với Thầm Thanh Lan thì Hàn Nhã Văn này càng coi thường anh hơn nữa, cô ta nói rằng Giang Bắc Minh đường đường là một người đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà anh lại đi ð rể trong nhà của người phụ nữ khác, hơn nữa thì kết cục của anh vẫn là một người mà ai ai cũng có thể khinh thường, là một tên vô dụng mà ai cũng có thề bắt nạt, trước đây, Hàn Nhã Văn và Giang Bắc Minh đã từng gặp mặt nhau một lần, lần đó, vừa đúng lúc Hàn Nhã Văn đang đi dạo phố cùng với mấy người bạn thân của cô ta, Giang Bắc Minh vẫn nhớ như in, khi đó, trước mặt bạn thân của mình, cô ta đã chế giễu, sỉ nhục anh đến mức khiến cho Giang Bắc Minh chẳng còn chút thề diện nào.

Từ trước đến nay, Giang Bắc Minh vẫn không hề hay biết, rốt cuộc Hàn Nhã Văn làm công việc gì ở Thành phố Lâm Hải, nhưng anh không ngỡ rằng, hôm nay mình đến đây đề mua xe, lại có thể gặp được cô ta, còn cô ta thì đảm nhiệm vị trí bán hàng trong đại lý xe ô tô Porsche 4S này, hơn nữa, nhìn tấm bảng tên ở trước ngực của cô ta thì có vẻ như chức vụ của cô ta vẫn chỉ là Quản lý kinh doanh mà thôi. truyện tiên hiệp hay

“Hàn Nhã Văn à, đã lâu không gặp cô!”

Giang Bắc Minh cười với Hàn Nhã Văn rồi nói.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp!”

Hàn Nhã Văn nở một nụ cười khinh thường, sau đó nói với anh: “Làm sao thế, Giang Bắc Minh, anh qua đây là muốn mua xe hay sao?”

“Ừm!”

Giang Bắc Minh gật đầu, đối với Hàn Nhã Văn, anh không muốn tính toán và so đo những chuyện trước kia với cô ta nữa, vậy nên, anh chỉ điểm đạm, khẽ gật đầu mà không thề hiện ra bất cứ biều cảm gì.

“Ố kìa, anh đừng có đi chứ!”

Hàn Nhã Văn nhìn thấy Giang Bắc Minh đang muốn bước vào trong thì ngay lập tức, cô ta liền ngăn cản Giang Bắc Minh, cô ta nói: “Anh vội vàng đi vào trong đó làm cái gì vậy? Chúng ta nói chuyện chút đã!”

“Nói cái gì?”

“Thì là nói chuyện thôi mà, hôm nay, tại sao anh lại đến đây đề mua xe vậy?”

Hàn Nhã Văn cười nói: “Giang Bắc Minh, cảm giác ở rề như thế nào? Tôi nghe nói, người trong nhà người ta đều coi thường anh à, làm sao mà hôm nay, người ta lại cho anh tiền để anh đến đây mua xe vậy? Hơn nữa, lại còn là xe Porsche, chẳng lẽ nào, biểu hiện gần đây của anh không tệ? Người ta bắt đầu đối xử tốt với anh rồi hả?”

“Hình như chuyện này không có liên quan gì đến cô mà nhỉ?”

Giang Bắc Minh nói.

“Tôi biết chuyện này không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ hỏi anh vậy thôi”

Hàn Nhã Văn cười nói: “Giang Bắc Minh, anh nói tôi nghe xem, một người đàn ông như anh đã làm như thế nào đề có thể chiều lòng được cô vợ làm Chủ tịch kia vậy? Có phải là tối nào, anh cũng rửa chân cho cô ta hay không? Sau đó, mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn tắm rửa, kỳ cọ, lau sạch người cho đối phương? Có phải là người ta nói cái gì, anh cũng nhất định phải nghe hết? Người ta bảo anh làm cái gì thì anh liền làm cái đó? Ở trong nhà, có phải anh giống như một con chó con, luôn luôn phải phục tùng chủ nhân hay không?”

“Nói thật thì đối với những chuyện này, tôi thực sự rất tò mò đó.

Buồi tối, cô ta bảo anh ngủ cùng với cô ta, có phải cô ta bảo anh làm thế nào thì anh sẽ làm thế đó có đúng không? Rốt cuộc cái cảm giác ăn bám phụ nữ này là như thế nào vậy, anh nói cho tôi nghe xem đi.”

“Hàn Nhã Văn!”

Giang Bắc Minh nhìn Hàn Nhã Văn, anh lạnh giọng nói: “Hôm nay, tôi đến đây là đề mua xe ô tô, chứ không phải là đến để tán gẫu cùng với cô, bây giờ tôi chính là khách hàng của cô, nếu như cô có thề tiếp đón được tôi, vậy thì hãy cần thận mà tiếp đón cho tốt, còn nếu như không thề tiếp đón được thì đổi người khác cho tôi!”

“Có thể tiếp đón, chắc chắn là có thề tiếp đón được!”

Hàn Nhã Văn cười nói: “Nhưng mà, Bắc Minh, anh nói cho tôi biết, tôi nên tiếp đón anh như thế nào đây? Những người khác đều nói rằng đối xử với khách hàng phải giống như đối xử với Thượng đế, vậy thì anh đối với người vợ là nữ Chủ tịch kia của mình, có phải là cũng giống như đối xử với Thượng đế hay không? Đúng rồi, cô ta liệu có đặc biệt yêu thích thứ gì hay không? Ví dụ như là thích đánh người chẳng hạn? Mỗi lần cô ta đánh anh, có phải anh đều ngoan ngoãn chịu đựng phải không? Hơn nữa, cho dù cô ta có đánh anh đau đến mức nào, anh cũng đều không thể kêu lên đúng không? Ừm, tôi đoán chắc chắn là như vậy rồi, suy cho cùng thì nếu như anh không làm cho người ta vui vẻ, vậy thì người ta cũng sẽ không thề tốt với anh như thế, cho anh biết bao nhiêu là tiền, còn bảo anh đến đây mua xe! Hãy thành thật nói cho tôi biết đi, vì đề mua được chiếc xe này, rốt cuộc anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, có phải bây giờ, trên người anh, khắp nơi đều là những vết thương hay không? Anh cời quần áo ra cho tôi xem nào, tôi xem trên người có bao nhiêu vết thương?”

Giang Bắc Minh quay đầu lại nhìn về phía Hàn Nhã Văn, đột nhiên, anh nở một nụ cười rồi nói: “Hàn Nhã Văn, lần trước tôi có về làng một lần, tôi nghe mẹ cô nói, cô tìm được một người bạn trai, hình như cũng có vẻ là người rất có tiền, nghe nói rằng, anh ta còn mua cho cô một căn nhà ở Thành phố Lâm Hải, có đúng không? Vậy thì, cô nói cho tôi biết đi, để anh ta mua cho cô căn nhà đó, cô đã làm gì cho anh ta rồi? Có phải anh ta bảo cô quỳ xuống gọi anh ta một tiếng bố, cô cũng quỳ xuống gọi bố hay không? Có phải anh ta bảo cô bò trên mặt đất, học cách chó sủa, cô cũng liền học cách chó sủa? Có phải anh ta…”

“Giang Bắc Minh, anh im miệng cho tôi!”

Ngay lập tức, Hàn Nhã Văn hét thằng vào mặt Giang Bắc Minh: “Anh cũng chỉ được coi là một đồ vật mà thôi, anh có tư cách gì mà nói những lời này trước mặt tôi chứ?”

“Ôi trời ơi, tôi mới nói như vậy, cô đã không chịu nồi rồi sao?”

Giang Bắc Minh lập tức cười nhạt một tiếng rồi nói: “Lúc nãy, khi cô nói với tôi như thế, tại sao cô lại không nghĩ tới chuyện những lời cô nói ra khó nghe đến mức nào nhỉ?”

“Tôi nói năng khó nghe thì có làm sao nào? Một tên vô dụng như anh, một tên đàn ông rác rười chuyên ăn bám phụ nữ, chẳng lẽ nào khi nói chuyện với anh, tôi còn cần phải nói những lời dễ nghe hay sao? Lại nói thêm nữa, cái đồ rác rười như anh, có tư cách gì đề nghe những lời tốt đẹp chứ?”

Hàn Nhã Văn lớn tiếng nói: “Giang Bắc Minh, bây giờ anh xin lỗi tôi đi, dựa vào những lời mà anh vừa nói, anh phải xin lỗi tôi mau.”