[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 182: Nghẹn họng



“Nếu hôm nay em không đồng ý giúp anh, thì anh sẽ ép em phải giúp anh!”

Tiền Tuấn Duy nói với Tề Bảo Nhi bằng vẻ mặt nặng nề.

“Tề Bảo Nhi, em nhớ cho rõ, anh có thể cưới em về làm vợ, cũng có thề một chân cũng có thể đá bay em, từ nay về sau không bao giờ qua lại với em nữa.

Đêm nay em phải giúp anh, nhất định phải đề cho anh đạt được vị trí đó!”

“Tiền Tuấn Duy, hôm nay cũng coi như em có thể nhìn thấu con người anh!“ Tề Bảo Nhi nước mắt tuôn rơi, giọng nói cũng không còn sắc bén như trước: “Xem ra, trước đây em vẫn luôn giữ mình, không cho anh cái ngàn vàng của mình là quyết định đúng đắn.

Anh luôn mồm nói yêu em, sẽ lấy em về làm vợ, nhưng thật không ngờ, chỉ vì một công việc lương tháng 70 triệu mà anh đã đồng ý bán em cho người ta rồi.

Hừ, không ngờ em lại ngu ngốc đến vậy.

Lại tin tường anh lâu như vậy.

May mắn thay, hôm nay em đã nhìn thấy rõ con người anh, coi như em cũng không mất mát gì cả.”

“Em nói đi, rốt cuộc em có đồng ý hay không?”

Tiền Tuấn Duy gần như rống to.

“Muốn em đồng ý sao?Anh nằm mơ rồi!”

Tề Bảo Nhi cũng lớn tiếng hét lên.

“Vậy thì đừng trách anh không nề tình em!”

Tiền Tuấn Duy hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp kéo mạnh cánh tay của Tề Bảo Nhi, kéo Tề Bảo Nhi ra khỏi quán bar! “Tiền Tuấn Duy, anh buông em ra, anh điên rồi, anh điên thật rồi!”

Tề Bảo Nhi giãy giụa rồi tuyệt vọng hét lên, nhưng dù cố gắng như thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái, sức của cô không thề mạnh bằng Tiền Tuấn Duy được! Không có cách nào có thể thoát ra.

“Bộp.”

Đúng lúc này, Giang Bắc Minh chạy tới, giơ chân đá thằng vào mặt Tiền Tuấn Duy.

Bị Giang Bắc Minh đá vào mặt, Tiền Tuấn Duy quay lưng lại rồi ngã xuống đất, đầu nặng nề gõ xuống nền, nhưng vẫn chưa ngất đi.

Lấy tay che khuôn mặt đang đau điếng, Tiền Tuấn Duy tức giận nhìn Giang Bắc Minh hét lớn: “Giang Bắc Minh, anh định làm gì? Đây là chuyện của tôi với Tề Bảo Nhi.

Không liên quan gì đến anh.

Cút ngay!”

“Bộp!”

Giang Bắc Minh lại giơ chân lên, đá mạnh vào đầu Tiền Tuấn Duy.

“Chết tiệt, tôi đã thấy rất nhiều tên cặn bã, nhưng anh là tên cặn bã nhất mà tôi từng thấy!”

Giang Bắc Minh tức giận mắng Tiền Tuấn Duy.

“Vì công việc của mình mà ngay cả người mình yêu cũng có thề dâng đến miệng người đàn ông khác.

Anh thật đúng là đồ cặn bã!”

“Giang Bắc Minh, đề tôi nói cho anh biết, chuyện này anh tốt nhất đừng có xía vào”

Tiền Tuấn Duy lớn tiếng nói.

“Cô ấy là bạn gái của tôi, bảo cô ấy giúp tôi chút việc thì có gì sai?”

“Được thôi!”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Đây là anh nói đấy?”

Giang Bắc Minh nói rồi lấy chìa khóa xe Porsche từ trong túi ra, ném lên bàn, nói: “Đây là chìa khóa xe Porsche của tôi.

Chiếc xe này trị giá tầm 7 tỷ.

Bây giờ, tôi đưa xe cho Tề Bảo Nhi.

Giờ chỉ cần anh đi vào nhà vệ sinh và ăn phân, tôi sẽ đưa xe cho Tề Bảo Nhi.

Anh có đi không? Hả? Anh là bạn trai của cô ấy, anh vì cô ấy mà làm việc này cũng đâu có gì sai, phải không? ”

“Anh…”

Tiền Tuấn Duy cứng họng khi nghe Giang Bắc Minh nói câu này! “Đi!”

Giang Bắc Minh nắm tóc Tiền Tuấn Duy, tức giận gầm lên.

“Không phải anh nói Tề Bảo Nhi nên làm chuyện gì đó cho anh sao? Vậy sao bây giờ anh không làm gì cho cô ấy? Sao anh không đi, anh nói tôi nghe xem?”

“Bộp!”

Giang Bắc Minh đầy mạnh đầu của Tiền Tuấn Duy xuống đất.

Anh đứng dậy, rút một chai bia trên bàn, đưa cho Tề Bảo Nhi, nói: “Bảo Nhị, tôi đưa cho cô chai bia này, bây giờ, chỉ cần cô muốn, cô có thể trút giận lên đầu Tiền Tuấn Duy.

Chỉ cần cô không đánh chết anh ta, tôi hứa với cô, cô sẽ không gặp bất cứ rắc rối gì.”

Tế Bảo Nhi hít sâu một hơi, cảm lấy bình rượu trên tay Giang Bắc Minh với vẻ tức giận, sau đó đập mạnh vào đầu Tiền Tuấn Duy.

“A a..

Bảo Nhi, đừng, Bảo Nhi, đừng!”

Thấy tình hình xấu đi, Tiền Tuấn Duy ngay lập tức hét lớn.

Bình rượu trong tay Tề Bảo Nhi nện xuống, nhưng khi bình rượu sắp chạm vào đầu Tiền Tuấn Duy thì Tề Bảo Nhi dừng lại.

Sau đó, cô đặt chai rượu lên bàn, nói.

“Quên đi, đập chai rượu vào loại người này là không công bằng với bình rượu!”

Nói xong, Tề Bảo Nhi nhìn Tiền Tuấn Duy rồi nói: “Tiền Tuấn Duy, chuyện này em không trách anh, chỉ mong từ hôm nay về sau hai chúng ta không còn phải dây dưa gì với nhau nữa!”

“Bắc Minh, chúng ta đi thôi!”

Giang Bắc Minh liếc nhìn Tiền Tuấn Duy, sau đó bước ra khỏi quán bar cùng với Tề Bảo Nhi.

Khi đến cạnh xe của mình, Giang Bắc Minh mờ cửa và nói với Tề Bảo Nhi: “Nhà cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô…”

“Khu Hòa Bình”

Tề Bảo Nhi ngồi ð ghế sau nói với Giang Bắc Minh bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Được rồi!”

Giang Bắc Minh khởi động xe, sau đó lái xe đưa Tề Bảo Nhi đến khu Hòa Bình.

Dọc đường đi, hai người không ai nói một lời nào.

Đến cổng khu nhà, Giang Bắc Minh quay đầu lại nói với Tề Bảo Nhi.

“Đến nơi rồi.”

“Vâng, cám ơn anh”

Tề Bảo Nhi lau nước mắt trên mặt, sau đó nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh, cảm ơn anh tối nay đã cứu tôi.”

“Không có gì”

Giang Bắc Minh khoát tay nói.

“Đừng khóc, khóc cho loại đàn ông như vậy, thật không đáng.

Sau khi vào nhà, hãy ngủ một giấc thật ngon.

Ngày mai, hãy quên anh ta đi.

Ngày mai, cô sẽ thấy thế giới sẽ lại là một thế giới mới toanh!”

“Ừ, khóc vì cái loại cặn bã như thế thật không đáng!”

Tề Bảo Nhi gật đầu nói.

“Bắc Minh, nếu đến nhà tôi một lát anh có thấy phiền không? Tôi muốn uống rượu, uống với tôi, được không?”

“Uống rượu vì anh ta, tự mình chuốc mình say có đáng không?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Không phài uống vì anh ta, mà là vì chính tôi”

Tể Bảo Nhi nói.

“Mừng cho chính mình thấy rõ một người.

Cùng tôi đi uống rượu được không, tôi không có bạn bè, chỉ sợ một mình trở về phòng sẽ không tự chủ được…”

“Được!”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Đi thôi, tôi uống với cô!”

Tề Bảo Nhi và Tiền Tuấn Duy đã yêu nhau được mấy năm, nhưng Tề Bảo Nhi luôn giữ mình trong trắng, vì vậy hai người chưa bao giờ sống cùng nhau.

Khu Hòa Bình gần như là khu sinh sống của thành phần trí thức ở thành phố Lâm Hải, những ngôi nhà ở đây đều là kiểu căn hộ và được trang trí tinh tế hơn những nơi khác, tất nhiên giá thuê tương đối đắt.

Tề Bảo Nhi thuê một căn hộ một phòng ngủ và một phòng khách, loại căn hộ thông tầng, tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là phòng ngủ.

Khi đến nhà Tề Bảo Nhi, có thề thấy cuộc sống của Tề Bảo Nhi rất tỉnh tế, căn nhà nhỏ đã được cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí có mùi thơm nhe, mùi thơm rất dễ chịu.