[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 192: Còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc



“Đương nhiên, nếu ông nghĩ ông chú này cũng do tôi chọn từ trước thì ông cứ gọi bệnh nhân khác thử xem”

Giang Bắc Minh cười nói.

Thực ra, Giang Bắc Minh không muốn làm điều này, nhưng Dương Tư Minh đã đập biển hiệu của anh ngay khi ông ta đến, và vừa rồi khi ông ta nói rằng ông ta là giáo sư và bác sĩ trường khoa, và muốn nhận anh là người học việc thì Giang Bắc Minh thực sự thấy khó chịu.

Vì vậy, cách này đã được áp dụng đề đối phó với Dương Tư Minh.

Không phải ông nghĩ rằng mình giỏi lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho biết thế nào trong một giây đã biến thành kẻ yếu kém! Dương Tư Minh hiện tại rất muốn mắng người, lại muốn mắng Giang Bắc Minh.

Mẹ kiếp, cậu đừng nhanh như vậy được không? Dù gì đi nữa, hãy đề tôi nói xong đã.

Tôi còn chưa nói xong, tôi còn nói chuyện với bệnh nhân mà cậu đã chần đoán được luôn rồi.

Thế thì còn đấu cái quái gì nữa! “Hỗ trợ kiểu gì?“ Lúc này, những người xem bắt đầu lớn tiếng.

“Nhiều người như vậy lấy đâu ra đã chọn từ trước? Việc so tài là Dương Tư Minh đề cập trước, Dương Tư Minh cũng chính là người đến đây gây rối.

Giang Bắc Minh đâu có biết trước những chuyện này, thế thì tìm đâu ra người hỗ trợ từ trước?”

“Đúng vậy, thua thì nhận thua đi!”

“Mau quỳ xuống nhận thầy đi, Dương Tư Minh, đừng nói ông là giáo sư khốn kiếp nào, bác sĩ trường khoa này nọ, y thuật của Giang Bắc Minh so với ông tốt hơn, tôi vẫn nhớ lời ông nói lúc trước, nếu ông không phát huy tốt thì cũng chỉ cần 10% năng lực là đã đủ để thắng người ta rồi cơ mà.

Hừ, theo người như vậy lấy đâu ra đã chọn từ trước? Việc so tài là Dương Tư Minh đề cập trước, Dương Tư Minh cũng chính là người đến đây gây rối.

Giang Bắc Minh đâu có biết trước những chuyện này, thế thì tìm đâu ra người hỗ trợ từ trước?”

“Đúng vậy, thua thì nhận thua đi!”

“Mau quỳ xuống nhận thầy đi, Dương Tư Minh, đừng nói ông là giáo sư khốn kiếp nào, bác sĩ trường khoa này nọ, y thuật của Giang Bắc Minh so với ông tốt hơn, tôi vẫn nhớ lời ông nói lúc trước, nếu ông không phát huy tốt thì cũng chỉ cần 10% năng lực là đã đủ để thắng người ta rồi cơ mà.

Hừ, theo tôi thấy, cho dù ông thể hiện một trăm phần trăm sức lực, cũng không thể so với Giang Bắc Minh lúc phát huy không tốt, đúng không? ”

“Ha ha ha…”

Dương Tư Minh vốn đang tâm trạng không vui lại càng cảm thấy khó chịu khi nghe những lời này từ những người xem.

Mặc dù đối với ông ta có vẻ như trò chơi vẫn chưa bắt đầu, nhưng sự thật là ông ta đã thua! Nhưng khi nghĩ đến cái giá phải trả sau khi thua, ông ta không đành lòng.

Cái phòng khám mất đi thì cũng chẳng sao dù sao cũng chỉ mất đi tầm 7 tỷ, nhưng theo thỏa thuận cá cược, ông ta phải tôn Giang Bắc Minh làm thầy! Ông ta là giáo sư đại học, phó chủ tịch, kiêm giám đốc Khoa y học cổ truyền tại Bệnh viện Nhân dân số 1 tỉnh Tiền Giang! Một người đầy danh tiếng như ông ta mà lại thua một đứa còn chưa đủ lông đủ cánh, rồi cuối cùng lại phải tôn người ta làm thầy, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ông ta sao sống tiếp được nữa? Sau này, ông ta còn mặt mũi đâu mà nhìn mọi người? “Tôi nghĩ sự so sánh này chẳng có ý nghĩa gì cả!“ Dương Tư Minh nhìn Giang Bắc Minh lúc này, nói.

“Chúng ta đổi cách thi đấu khác đi!”

“Ở? Đổi cách khác sao?”

Giang Bắc Minh mỉm cười, biết Dương Tư Minh nhất định sẽ không ngoan ngoãn nhượng bộ.

“Được, vậy ông nói đi, đấu cái gì? Tôi cùng ông đấu đến cùng!”

“Tốt hơn là đấu chữa bệnh!”

Dương Tư Minh nói.

“Cũng giống như đấu chẩn đoán và kê đơn, nhưng không phải như bây giờ, chỉ cần tìm một người nào đó, sau đó so sánh chẩn đoán và điều trị.

Suy cho cùng, hầu hết những người xung quanh đây đều mắc bệnh phổ biến.

Những bệnh như thế này, đừng nói là cậu và tôi, cho dù ngẫu nhiên tìm được một người thực tập cũng có thề chẩn đoán ra được.

Sự so sánh này hoàn toàn không thể so sánh với thực lực của hai chúng ta, không rõ được ai mạnh ai yếu.

“Ô? Vậy ý của ông là, phải đấu những bệnh khó chữa hơn?”

Giang Bắc Minh hỏi.

Dương Tư Khôn và Dương Tư Minh, hai người này, xứng đáng là anh em cùng môn phái, tính cách cũng giống nhau đến mức kẻ tám lạng người nửa cân.

Dương Tư Khôn quyết định kết quả trong một ván đấu.

Sau khi thua, anh ta không thừa nhận điều đó, nói rằng anh ta đã thắng hai ván trong ba ván đấu, sau khi thua, anh ta tiếp tục nói rằng anh ta đã thắng ba ván trong năm ván đấu.

Dương Tư Minh, người chơi giỏi hơn Dương Tư Khôn một chút thì lại trực tiếp phủ nhận kết quả, còn phủ nhận luôn cả luật chơi trước đó và đòi chơi lại bằng cách khác.

“Đúng vậy, muốn so sánh thì phải đấu những thứ khó một chút!”

Dương Tư Minh nói.

“Chỉ có những bệnh nan y mới chứng tỏ được bác sĩ giỏi như thế nào!”

“Được rồi!”

Giang Bắc Minh cười, gật đầu nói: “Ông cho rằng cách đấu này có ý nghĩa, vậy tôi sẽ đấu cũng ông, nhưng tôi nói rõ ràng nhé, lần này quy định là do ông đặt ra, sau khi thua, nếu ông còn bảo cách đấu này không có ý nghĩa, lại muốn đồi lần nữa thì tôi sẽ không làm theo đâu! ”

“Cứ dùng cách thi đấu này đi, thua là thua, thắng là thắng!“ Dương Tư Minh gật đầu nói.

“Bệnh nan y tương đối khó tìm, nhưng ở chỗ tôi có một bệnh nhân mắc bệnh lạ.

Đối với tôi, bệnh này là một căn bệnh khó chữa, hiện tại tôi có thể bảo người đem bệnh nhân đến đây rồi hai chúng ta cùng nhau chữa trị, ai có thể chữa khỏi thì người đó thắng, thế nào? ”

“Không được!”

Dương Hoàng Việt lúc này lớn tiếng nói.

“Ông đưa bệnh nhân của mình đến đây.

Ông đã biết tình trạng của bệnh nhân từ lâu.

Có lẽ ông cũng đã có kế hoạch điều trị.

Còn anh Bắc Minh thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt bệnh nhân chứ đừng nói đến điều trị.

Bệnh nhân này mắc bệnh gì anh ấy còn chưa biết.

Cách này hoàn toàn không công bằng! ”

Đám đông xung quanh cũng nói: “Đúng vậy, ông đã rất quen thuộc với bệnh nhân, nhưng Giang Bắc Minh lại không biết gì.

Nếu so tài như vậy thì hoàn toàn có lợi cho ông.

Như thế không phải ông đang gian dối sao?”

“Ông vừa rồi rõ ràng đã thua, giờ lại đòi chuyển sang cách thi đấu này.

Lại còn chữa cho bệnh nhân ông đã điều trị từ lâu.

Hừ, ông vẫn là bác sĩ trường khoa cơ đấy.

Không ngờ ông lại là kẻ đáng khinh!”

“Bác sĩ Bắc Minh, đừng so đo với ông ta, vừa rồi còn giờ trò.

Loại người này thật đáng khinh!”

“Ừ, bác sĩ Bắc Minh, đừng hứa với ông ấy.

Vừa rồi anh rõ ràng đã thắng.

Chúng tôi đều có thể làm chứng cho anh.

Nếu ông ta thế này không được, thế kia không xong thì chúng tôi sẽ giúp anh xử lý ông ta!”

Dương Tư Minh liếc nhìn những người xem với vẻ rất khó chịu, sau đó nói với Giang Bắc Minh.

“Giang Bắc Minh, quy tắc lần này thì tôi đã nói với cậu rồi đấy.

Nếu cậu không đồng ý thì coi như cậu nhận thua.

Theo cá cược, nếu thua, cậu phải trả lại phòng khám cho chúng tôi!”

Giang Bắc Minh lúc này cười nhạt nói: “Mọi người không cần lo lắng.

Vì tôi có thể thắng một lần, thì tôi có thể thắng lần thứ hai.

Nếu muốn bọn họ thua thì phải để bọn họ thua tâm phục khầu phục!”

“Nhưng là, thế này đối với cậu không có lợi lắm.

Nếu biết trước thế này thì từ đầu cậu đã không đồng ý thách đấu với ông ta.

Phòng khám vốn do cậu thắng cược mà có được! Có đấu hay không cũng là quyền của cậu!”

“Đúng vậy, chuyện này đối với cậu quá bất lợi.

Nếu cậu đồng ý với ông ta, thì cậu sẽ bị trúng kế của ông ta đấy!”

“Cảm ơn lòng tốt của mọi người.

Kỳ thực, tôi nghĩ đây là một việc tốt!”

Giang Bắc Minh nói với mọi người.

“Mọi người thử nghĩ xem, nếu trong trường hợp này, khi ông ta đã tính toán sẵn rồi mà tôi vẫn thắng thì có phải càng chứng tỏ tôi giỏi hơn ông ta không?”

“Hừ!”

Dương Tư Minh nghe thấy lời của Giang Bắc Minh đột nhiên khit mũi, thầm thấy buồn cười, sau khi thắng còn kinh khủng hơn sao? Vậy thì tiền đề là, cậu có thể giành chiến thắng không? Bệnh nhân tuy bị một căn bệnh khó và phức tạp nhưng Dương Tư Minh đã nghiên cứu trong thời gian dài, ông ta tìm hiểu rất kỹ về tình trạng bệnh của bệnh nhân và có phương án điều trị cụ thể.

Vì vậy, miễn là Giang Bắc Minh đồng ý chơi, hôm nay Giang Bắc Minh nhất định sẽ thua!