[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 195: Tôi chỉ đùa cậu thôi



Dương Tư Minh chế nhạo Giang Bắc Minh rồi nói: “Giang Bắc Minh, tôi không bắt cậu phải chữa cho ông lão trong 30 phút.

Đó là tự cậu nói đấy, cậu đã nói như vậy rồi mà trong vòng 30 phút cậu vẫn chưa khỏi cho ông lão, vậy coi như cậu thua.

” Giang Bắc Minh cười nói.

“Tôi nói không chữa khỏi bệnh cho ông lão khi nào?” “Được thôi, nếu cậu nói đã chữa bệnh cho ông lão, vậy tại sao không cho ông ấy đi bệnh viện khám?”

Dương Tư Minh hùng hồ hỏi.

“Bời vì, tôi nghĩ không cần thiết.”

Giang Bắc Minh nói.

“Dương Hoàng Việt, đi, qua nhà bên cạnh mua cho tôi một chai nước khoáng đã đông thành đá đi.” “Vâng!”

Dương Hoàng Việt gật đầu, nhanh chóng chạy đến cửa hàng nhỏ bên cạnh, mua một chai nước khoáng đã đông đưa cho Giang Bắc Minh.

“Tôi có một phương pháp kiểm tra nhanh hơn ở đây”

Giang Bắc Minh nói.

Anh nhìn ông già và hỏi: “Ông ơi, cháu biết, ông không nên uống nước đá đúng không? Chỉ cần ông uống nước đá, bụng sẽ đặc biệt đau, đau đến không chịu nổi, đúng không?” “Đúng vậy, đừng nói là nước đá, tôi còn không dám uống nước bình thường, mỗi lần uống nước, tôi đều uống nước ấm”

Ông lão nói với Giang Bắc Minh.

“Cho nên, hiện tại nếu đề cho ông uống chai nước đá này, sau khi uống vào bụng mà bụng ông không đau nữa thì chẳng phải là tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông lão rồi sao?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Cái gì? Cậu muốn bố tôi uống nước đá?” Ngay khi Giang Bắc Minh nói lời này, con gái của ông lão là người đầu tiên từ chối, cô vội vàng đứng dậy lắc đầu với Giang Bắc Minh.

“Không, không được, bố tôi tuyệt đối không được uống nước đá, nếu uống vào, sức khỏe sẽ chuyển biến xấu!” Giang Bắc Minh cười nói với con gái của ông lão.

“Tôi biết nếu trước đây ông lão uống nước đá chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.

Tuy nhiên, tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ.

Không những uống được nước đá, mà ông muốn uống gì cũng được, muốn uống thế nào thì uống thế đấy.

Nào, ông lão, thử uống xem? c8ng lo lắng, tôi chịu trách nhiệm về những gì xảy ra! ” “Bố bố không được uống!”

Cô gái tuyệt vọng ngăn cản.

Ông lão nhìn Giang Bắc Minh, sau đó cầm lấy chai nước đá nói: “Tôi tin tường chàng trai trẻ này, huống chị, bụng tôi thật sự không đau nữa!” Ông già nói, mờ nắp chai nước đá, rồi đưa lên miệng bắt đầu uống.

Vào cái ngày nắng nóng này, ông lão vừa nằm một lát mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, cả người không chỉ nóng, miệng còn rất khô, vì vậy, ông lão đã uống một hơi hết nửa chai nước đá.

“Thật thoải mái!”

Ông lão cười, nhìn Giang Bắc Minh.

Giang Bắc Minh hỏi ông lão.

“Ông ơi, ông có cảm thấy trong người không thoải mái không? “Đúng vậy, bố, bố có cảm thấy không thoải mái không? Nếu như vậy nhất định phải nói, đừng cố giấu.”

Con gái của ông lão lo lắng hỏi.

“Không hề, tôi cảm thấy rất khỏe!” Ông lão cười nói, khuôn mặt lúc này ửng hồng, nhìn không ra là người thường bệnh tật, so với vẻ mặt khó chịu lúc mới xuống xe, thì giống như hai người khác nhau vậy.

Khoảng mười phút sau, ông lão vẫn còn rất sung sức.

Rõ ràng, sau khi chai nước đá được ông lão uống gần hết, cơ thể ông lão vẫn không xuất hiện tình trạng gì.

Giang Bắc Minh nhìn Dương Tư Minh nói: “Giáo sư Dương Tư Minh, thế nào? Phương pháp khám bệnh của tôi như thế này chắc có sức thuyết phục chứ? Vấn đề của ông già là ð gan và dạ dày.

Nếu tôi vẫn không chưa khỏi thì khi uống chai nước đá này thì ông lão sẽ rất.

Nhưng hiện tại ông lão có tỉnh thần tốt và không hề đau đớn.

Điều này có nghĩa là tôi đã chữa lành bệnh cho ông lão, đúng không? ” Dự định sẽ làm được nhiều điều trong tương lai và có một tương lai tươi sáng!” “Thế sao?”

“Đúng đấy, Bắc Minh, cậu phải làm việc chăm chỉ.

Bây giờ phong trào đông y đang suy giảm, những người học đông y như chúng ta phải gánh vác gánh nặng phục hồi nền đông y.

Hơn nữa y thuật của cậu cao như vậy, tôi tin rằng trong tương lai cậu sẽ là một nhân vật lớn, tiên phong trên con đường chấn hưng nền đông y nước nhà! “Dương Tư Minh giơ ngón tay cái lên và cười nói với Giang Bắc Minh.

“À mà, Bắc Minh, tôi vừa trả lời một cuộc gọi.

Có người hỏi tôi những việc quan trọng, nên tôi sẽ rời đi trước.

Lần sau nếu có thời gian, chúng ta sẽ ngồi lại với nhau và trò chuyện vui vẻ.” Nói xong, Dương Tư Minh chuẩn bị xoay người rời đi.

“Giáo sư Dương Tư Minh, ông còn là một vị giáo sư sao? Ông tưởng ông nói vài câu tốt đẹp để chuyền chủ đề thì tôi sẽ quên chuyện này sao?”

Giang Bắc Minh nheo mắt, nhìn Dương Tư Minh, lạnh lùng hỏi.

Từ khi thái độ của Dương Tư Minh đột nhiên trở nên thân thiện, Giang Bắc Minh biết rằng con cáo già này lại giờ trò rồi.

Vì vậy, khi Dương Tư Minh liên tục khen anh, Giang Bắc Minh luôn nhắc mình tỉnh táo.

Quả nhiên cáo già khen ngợi Giang Bắc Minh vài câu tưởng chuyện đã qua liền chạy trốn.

“Hả?”

Dương Tư Minh nghe vậy đột nhiên khổ sở quay đầu nhìn Giang Bắc Minh, nói: “Làm sao vậy? Sao tôi không nhớ, còn có chuyện gì nữa?” “Giáo sư Dương Tư Minh, vì chúng ta đang ở trong cuộc chơi, vậy đương nhiên là nếu thua thì phải nói được làm được, đúng không?”

Giang Bắc Minh nói: “Theo quy định đánh cược của chúng ta, nếu ông thua thì phải tôn tôi làm thầy, chuyện này nếu ông có quên thì tôi cũng không bao giờ quên được.” “Ha ha, Bắc Minh, tôi chỉ nói đùa với cậu thôi.

Tôi nói thật.

Hôm nay tôi đến gặp cậu, mục đích chính là so tài y thuật với cậu.

Còn chuyện cá cược với cậu chỉ là nói cho vui thôi, huống chi hôm nay cậu thắng rồi, cho dù hôm nay tôi thắng thì cậu có trả phòng khám cho tôi tôi cũng không lấy lại! “Dương Tư Minh vừa cười vừa nói.