[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 198: Thị phi, đen trắng, tất cả đều bị đảo lộn



Sáng nay, sau khi thức dậy, Tiền Tuấn Duy đã bị chủ nhà mắng mỏ vì không có tiền trả tiền thuê nhà, chủ nhà đã yêu cầu anh ta phải dọn đi trong vòng ba ngày, nhưng tâm trạng Tiền Tuấn Duy không tốt, anh ta chạy ra ngoài mua một ít đồ rồi quay lại nhà và tiếp tục uống rượu.

Say rượu, nghĩ đến Tề Bảo Nhị, lửa giận trong lòng càng dâng lên, vì anh ta bắt taxi chạy đến chỗ ở của Tề Bảo Nhi, nhưng khi đến nơi ở của Tề Bảo Nhi, anh ta tình cðờ nhìn thấy Giang Bắc Minh.

Xe vừa tới nơi, mặc dù rất tức giận nhưng anh ta cũng không dám lao về phía trước, sợ Giang Bắc Minh sẽ đánh anh như đêm đó.

Cho nên, anh ta đã theo tới đây, trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm, đợi đến khi Giang Bắc Minh đi rồi, anh ta mới chạy ra ngoài! Giang Bắc Minh không ở đây nữa, Tề Bảo Nhi muốn làm gì thì làm! “Tiền Tuấn Duy, anh đang nói cái gì vậy?”

Tề Bảo Nhi đột nhiên tức giận khi nghe thấy Tiền Tuấn Duy nói mình vụng trộm, cô lập tức lao ra khỏi cửa hàng trang sức, hét lớn: “Tiền Tuấn Duy, hôm nay anh phải giải thích cho rõ tôi vụng trộm khi nào? Nói đi!”

Nhìn thấy Tề Bảo Nhi rốt cục cũng đi ra, Tiền Tuấn Duy đột nhiên chế nhạo Tề Bảo Nhi: “Tề Bảo Nhi, cô đã khiến tôi mất công việc, hiện tại tôi không có việc gì để làm, cô chờ đó, hôm nay tôi nhất định phải hủy hoại cô!”

Sau đó, Tiền Tuấn Duy hét lớn: “Mọi người mau đến xem, mau đến xem, trên đời này còn có loại phụ nữ như vậy, thật không biết xấu hổ, không biết xấu hồ!”

Vị trí của cửa hàng trang sức này nằm ở khu phố thương mại, rất đông người, hơn nữa mọi người đều rất thích xem náo nhiệt, khi Tiền Tuấn Duy hét lên như vậy, lập tức có một nhóm đông người vây quanh.

“Tiền Tuấn Duy, anh la hét vô nghĩa gì vậy?”

Tể Bảo Nhi tức giận nhào về phía trước và giật mạnh Tiền Tuấn Duy.

“Anh vào đi, nếu có chuyện gì thì vào trong nói chuyện!”

“Vào trong nói chuyện? Tại sao muốn nói vào trong nói chuyện?”

Tiền Tuấn Duy lớn tiếng nói.

“Tề Bảo Nhị, cô thật không biết xấu hổ khi vụng trộm, sao, bây giờ cần thể diện rồi sao? Hôm nay tôi phải nói ra ð đây, tôi muốn đề cho mọi người đến phân xử, để mọi người hiểu rõ về loại phụ nữ dâm đãng như cô!”

********** “Mọi người lại đây nhìn xem, người phụ nữ này là bạn gái cũ của tôi.

Hai người chúng tôi yêu nhau đã gần năm năm, chuẩn bị kết hôn.

Gia đình chúng ta thậm chí đã chuần bị sẵn sàng sính lễ ăn hỏi cô dâu rồi nhưng đột nhiên, cô ta lại cặp kè với một người giàu có!”

Tiền Tuấn Duy chỉ vào Tề Bảo Nhi rồi gào lên với đám đông xung quanh.

“Người đàn ông đó là chủ cửa hàng trang sức này.

Mọi người nên biết rằng một người đàn ông điều hành cửa hàng trang sức phải rất giàu có? Đúng, cô ấy dính dáng đến người đàn ông này, rồi chạy đến làm việc cho người ta.

Mọi người có thấy vết thương trên mặt và cơ thể của tôi không? Vết thương của tôi là khi tôi bắt quả tang hai người họ trên giường, họ không những không cảm thấy xấu hồ, mà còn đánh tôi thành ra thế này đây! ”

“Không chỉ vậy, bởi vì người đàn ông này không chỉ giàu có mà còn có năng lực, lại quen biết nhiều người trong xã hội, nên đã mua chuộc ông chủ của công ty tôi và khiến tôi mất chức!”

Tiền Tuấn Duy lớn tiếng nói: Mọi người, mọi người mau tới phán xét, mọi người nói xem bọn họ có phải là người không? Bọn họ là người sao? Đã vụng trộm lại còn đánh tôi, khiến tôi mất việc.

Bọn họ, bọn họ thật sự quá lưu manh, quá vô liêm sỉ, quá coi thường đạo lý! ”

“Điểm khác biệt giữa cô ta và Phan Kim Liên là cô ta không cho tôi uống thuốc!”

Tiền Tuấn Duy hét lên: “Tề Bảo Nhi, trước đây tôi đối tốt với cô, rất nghe lời cô, vậy mà cô… cho dù cô muốn ở bên người khác, chỉ cần cô hạnh phúc, tôi sẽ buông tay, nhưng tại sao lại cùng anh ta đánh tôi? Khiến tôi mất việc … Cô bảo tôi sau này phải sống thế nào đây? ”

“Cô gái này nhìn thật xinh xắn, không ngờ lại có thể làm ra chuyện như thế này, thật là kinh tờm!”

“Ừ, cô gái nhỏ, người ta si mê cô như vậy, cô đối với anh ta thật tàn nhẫn, các cô gái bây giờ đúng là làm tất cả vì tiền!”

“Người đàn ông có thể mở tiệm trang sức chắc cũng không còn trẻ nữa đúng không? Bạn trai trẻ tuổi như vậy thì không muốn lại đi tìm một lão già.

Cô gái này thoạt nhìn đã biết là không phải loại tốt lành gì!”

“Tiền Tuấn Duy, anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Tề Bảo Nhi nghe thấy Tiền Tuấn Duy đảo ngược trắng đen, cô đột nhiên tức giận và hét vào mặt Tiền Tuấn Duy: “Rõ ràng là anh muốn tôi ngủ với ông chủ của anh để anh được thăng quan tiến chức.

Vì tôi không đồng ý nên anh mới bị đuổi việc.

Vậy mà bây giờ anh còn ờ đây để vu khống, xúc phạm tôi.

Anh có tin giờ tôi gọi cảnh sát đề họ bắt anh đi ngay không? ”

“Ôi, cô gái nhỏ này thật là xấu xa.

Làm sao có người si mê cô như vậy lại bắt cô ngủ với ông chủ để được thăng chức chứ?”

“Tôi thấy cô vì tiền nên mới tìm ông chủ đề ngủ cùng thì đúng hơn?”

“Thật sự là không biết xấu hồ.

Bản thân đã làm chuyện như vậy mà còn to tiếng ở đây, thật là không biết xấu hổ, Ôi, nếu đây là con gái của tôi, tôi nhất định sẽ đánh chết nó!”

“Không biết xấu hồ, thật không biết xấu hồ! Chàng trai đừng khóc nữa, bỏ một người phụ nữ như vậy là tốt cho cậu!”

“Mọi người, đừng nghe lời nói nhảm của anh ta!”

Tế Bảo Nhi nghe những người xung quanh nói chuyện, cô càng ngày càng lúng túng, lo lắng vội vàng giải thích.

“Sự thật không phải như những gì anh ta nói.

Trong quán bar tối hôm đó, anh ta rủ tôi cùng ông chủ công ty đi uống rượu.

Ông chủ gần năm mươi tuổi, sau đó anh ta bảo tôi ngủ cùng ông chủ một đêm để anh ta được thăng chức.

Anh ta là bạn trai của tôi nhưng lại đồng ý đề tôi ngủ với người khác để mình được lợi.

Vì như thế mà anh Minh mới đánh anh ta, và sau đó ông chủ của anh ta đã sa thải anh ta! ”

“Tôi khinh!“ Một đám đông nói to: “Tôi nghĩ sự việc không phải như những gì cô nói thì đúng hơn? Ai tin một thanh niên tốt như vậy lại có thể làm ra chuyện như thế?”

“Đúng vậy, có cô chủ động ngủ cùng ông chủ rồi bỏ rơi anh chàng kia thì có!”

“Tề Bảo Nhi!“ Tiền Tuấn Duy hét lên: “Tôi không quan tâm nếu cô và anh ta ở cùng nhau.

Cô đánh tôi và khiến tôi mất việc tôi cũng không quan tâm.

Điều đó không quan trọng với tôi.

Nhưng, cô đã lấy hơn một tỷ tiền sính lễ của nhà tôi, cô phải trả lại cho tôi.

Bố mẹ tôi là nông dân, họ vất vả làm việc chắt góp từng đồng mới có số tiền đó, vì vậy cô phải trả lại số tiền này cho tôi! ”