[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 210: Đe doạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sao, sợ hãi rồi sao?” Giang Bắc Minh bắt gặp sự thay đổi trên khuôn mặt của Dương Tự Minh, cười nói: "Vừa rồi không phải nói chuyện này không liên quan đến ông sao?"

“Bốp!”

Sở trưởng Công lập tức đứng dậy, tát vào mặt Dương Tự Minh.

"Dương Tự Minh! Tôi thật không ngờ ông lại làm ra chuyện này!" Sở trưởng Công tức giận nói: "Vừa rồi ông còn cùng tôi đạo đức giả nói làm bác sĩ thì phải có đạo đức, làm cái này cái kia. Vậy mà, ông thật sự bỏ thuốc hại những ca sĩ kia!"

Dương Tự Minh ôm chặt khuôn mặt vừa bị sở trưởng Công tát, trong lòng chợt tức giận. "Ông dám đánh tôi? Đừng quên, ông đây là người từ trên tỉnh xuống trong mắt tôi ông chẳng là cái thá gì!"

"Còn nữa, không phải các người gọi cảnh sát sao? Để cảnh sát đến bắt tôi sao? Đến đây!" Dương Tự Minh lớn tiếng nói. "Cứ để cảnh sát tới bắt tôi đi! Hừ, để tôi nói cho các người biết, dây thanh quản của những ca sĩ kia chỉ có tôi mới có thể chữa trị. Nếu không có cách chữa trị cho tôi, thì đợi bọn họ cảm hết đi! Lúc đó ông và thành phố Lâm Hải của ông cứ chờ công ty của họ khởi rồi bồi thường đi! "

“Việc này tốt nhất các người nên ngoan ngoãn im mồm hết cho tôi. Nếu tâm trạng tốt, ông đây có thể tiếp tục chữa trị dây thanh quản của các ca sĩ kia. Bằng không, các người tự biết hậu quả!" Dương Tự Minh lớn tiếng nói.

"Ông uy hiếp tôi?” Sở trưởng Công cau mày hỏi.

“Uy hiếp?” Dương Tự Minh cười nói. "Nếu ông cho rằng đây là uy hiếp, vậy được rồi, tôi đang uy hiếp ông đấy. Sở trưởng Công, tôi tin tưởng người vẫn biết phân rõ lợi hại, đúng vậy, chuyện này quả thực là tôi đã làm. Cho dù gọi cảnh sát bắt tôi, thì cũng chỉ mình tôi chịu tội trước pháp luật thôi. Còn các người thì sao, hiện tại dây thanh quản của các ca sĩ hỏng rồi nhưng ảnh hưởng của việc không trị khỏi cho họ thì các người tự biết đầy. Tôi tin rằng ông hiểu rõ những điều này? Nếu chưa không khỏi thì cái ghế của ông cũng coi như mất! ".

“Vì vậy, sở trưởng Công, tự mình suy nghĩ đi.” Dương Tự Minh nói. "Rốt cuộc là bắt tôi có lợi hơn hay để tôi chữa trị cho những ca sĩ kia lợi hơn!"

Nói xong, Dương Tự Minh nhìn Giang Bắc Minh nói. "Giang Bắc Minh, cậu cho rằng sau khi tìm được kết quả thật sự, cậu có thể tống tôi vào tù sao? Sau đó, cậu sẽ lấy được chứng chỉ trình độ y tế sao? Ha ha, nhóc con, cậu vẫn còn quá ngây thơ! Thấy chưa, tôi mới nói được mấy câu mà tên sở trường kia đã không dám làm gì tôi, đành phải ngoan ngoãn nghe theo tôi, giấy chứng nhận trình độ của cậu, chỉ cần tôi nói một câu thì cả đời cậu cũng không bao giờ lấy được!"

Giang Bắc Minh đã đến phòng cấp cứu và bắt đầu chữa trị cho các ca sĩ.

Quá trình điều trị giống hệt như trước đây, châm cứu vẫn được dùng để sửa dây thanh của các ca sĩ này, nhưng lần này đây thanh bị đứt nên phải mất nhiều thời gian hơn.

Sau gần ba giờ điều trị, và chỉ nửa giờ trước khi biểu diễn, Giang Bắc Minh mới rút những chiếc kim bạc ra.

Anh cười nói với một ca sĩ nọ: "Bây giờ cô có thể tạo ra âm thanh."

"Tôi.." Ca sĩ chỉ tay vào chính mình và bắt đầu cố gắng phát ra âm thanh, sau khi phát ra âm thanh đầu tiên, khuôn mặt cô vô cùng xúc động.