[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 213: Anh Bắc Minh, anh Bắc Minh!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiền cược ngày hôm đó là 70 tỷ, cậu Bạch nhận thua nên mất 70 tỷ. Còn bị giễu cợt chế giễu, làm cho cậu Bạch mất hết thể diện, tất cả những chuyện này, đều tính lên đầu Giang Bắc Minh. Nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì không đánh lại Giang Bắc Minh, anh ta thật sự muốn cho Giang Bắc Minh nát vụn! Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Giang Bắc Minh là anh ta nghiến răng nghiến lợi, như là đã nhìn thấy kẻ thù vậy!

Giang Bắc Minh, ngồi xổm xuống trước những con chó, lẩm bẩm điều gì đó giống như một câu thần chú và một công thức.

Khoảng hai phút sau, Giang Bắc Minh đứng dậy, vỗ vai Cậu Bạch rồi nói: "Được rồi, mấy con chó của anh đã thuần hóa xong, bây giờ, anh thử ra lệnh cho bọn chúng xem"

Cậu Bạch rất kinh ngạc, vì nuôi chó nên anh ta biết việc thuần hóa một con chó khó như thế nào, anh đã mua những con chó này gần như từ khi nó còn nhỏ, sau đó chúng sống với nhau hàng ngày. Từ từ, những con chó này sẽ ít nhiều phát triển tình cảm với anh ta.

Trước đây, mặc dù cậu Bạch có thể chỉ đạo những con chó này, nhưng không dám làm gì chúng, bởi vì ngay cả khi những con chó này nghe lời thì chúng không phải là loại ngoan ngoãn. Xét cho cùng loại chó này vốn là một loại chó hung hãn hiếu chiến.

Tuy nhiên, lần gần đây nhất Giang Bắc Minh chỉ mất hai phút để thuần hóa tất cả những con chó mà anh ta đã dày công nuôi dưỡng trong nhiều năm, mặc dù lúc đó rất sốc nhưng anh ta đã không tận mắt chứng kiến. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến Giang Bắc Minh vừa ngồi xổm xuống nói mấy câu với mấy con chó này thì đã thuần hóa được chúng?

Rốt cuộc những con chó vừa hung dữ với cậu Bạch giờ phút này, đều lắc đầu lao về phía anh ta, nhìn anh ta với thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc trước!

"Anh Bắc Minh, anh Bắc Minh, anh có thể dạy cho tôi được không được không?" Cậu Bạch vốn là oán hận Giang Bắc Minh, nhưng giờ phút này không có chút oán giận nào nữa mà đã nắm lấy tay Giang Bắc Minh, hai mắt đều phát sáng.

Giang Bắc Minh lắc đầu nói: "Không phải tôi không muốn dạy anh, mà là... cách này cho dù có dạy anh cũng không học được."

Giang Bắc Minh không khoe khoang về điều này. Dù sao thì phương pháp thuần hóa động vật dường này nhìn qua thì chỉ cần đọc một câu thần chú là xong nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Câu thần chú đọc ra từ miệng anh đó chỉ là một sự trợ giúp, thứ thực sự khiến những con chó này bị thuần hóa là sức mạnh tinh thần thoát ra khỏi cơ thể anh khi câu thần chú được niệm.

Con vật không giống người, nếu là con người thì chỉ cần có tiền là có thể khiến người khác phục tùng mình.

"Đừng đừng đừng, tôi còn có chuyện khác!"

“Đừng vội đừng vội” Cậu Bạch cười nói. "Anh Bắc Minh, anh uống trà ở đây nhé, lát nữa tôi mời anh đi ăn cơm, không phải ở thành phố Lâm Hải chúng ta có sống sao? Có du thuyền trên sông và nhà hàng Pháp trên du thuyền, độc quyền của đầu bếp Michelin được mời đến đây, hương vị món ăn thượng hạng. Chúng ta sẽ thử một chút. Anh Bắc Minh, đừng từ chối. Nếu anh từ

chối tôi, đừng trách tôi trở mặt!"

“Anh Bắc Minh, chúng ta vào trong nhà ngồi đi” Cậu Bạch cười nói, không nhịn được trực tiếp kéo Giang Bắc Minh đi vào phòng khách biệt thự, sau đó liền nóng lòng đưa cho Giang Bắc Minh một chai rượu Bến Tre chính hiệu.

“Anh Bắc Minh, anh thử xem, chai rượu này có mùi vị như thế nào?" Cậu Bạch nói.