[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 224: Ăn mặc đẹp như thế



Đồng thời, trong lòng cậu Bạch cũng bắt đầu bội phục Giang Bắc Minh không thôi.

Giang Bắc Minh này thật sự quá thần thông, thuần phục chó mà chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể làm một con chó chiến hung mãng ngang ngạnh như vậy phục tùng anh ta răm rắp, mà anh ta tăng cao sức chiến đấu của con chó đó cũng chỉ cần thời gian vài phút mà thôi, liền có thể làm sức chiến đấu của một con chó chăn cừu Đức không hề có tên trong bảng xếp hạng những loài chó có sức chiến đấu mạnh nhất thế giới tăng tới mức có thể miểu sát một con chó Caucasian Shepherd. Đây là điều khủng bố đến thế nào chứ?

Nếu như sau này để cho anh ta tiếp tục giúp mình nâng cao thực lực cho chó mà nói, vậy chính mình chẳng phải là một người dắt chó vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó sao?

Bây giờ cuối cùng anh ta cũng biết tại sao Giang Bắc Minh lại chỉ tăng cao sức chiến đấu cho một con chó chăn cừu Đức rồi, bởi vì, loại tương phản khi mà ngay lúc đầu người ta đã không coi trọng, đến cuối cùng lại có thể thắng một cách ngoạn mục đó, thật sự là quá sảng khoái luôn! Nếu Giang Bắc Minh vừa bắt đầu đã tăng sức chiến đấu cho con chó Ngao Tây Tạng đó, vậy thì hôm nay cho dù có dùng con chó ngao Tây Tạng đó để thắng con chó Caucasian Shepherd của Thái Kiến Quốc thì loại vui mừng khi chiến thắng đó tuyệt đối không thể sảng khoái được như cảm giác lúc này.

Đây chính là cảm giác sảng khoái do sự tương phản mang lại, thật sự là vô cùng tốt đẹp!

Đặc biệt là lúc anh ta nói ra câu “tôi biết anh cũng không có nổi 350 tỷ đó, tôi không cần nữa!” đó, cậu Bạch thật sự cảm thấy trong nội tâm của mình vô cùng thỏa mãn.

Bởi vậy nên cậu Bạch cho ra một kết luận, đó chính là trên con đường giả vờ giả vịt thì bản thân anh ta còn kém Giang Bắc Minh xa lắm, người ta mới tính là nhân vật thuộc cấp tổ tông trong giới giả vờ giả vịt đó! Xem ra sau này thật sự phải học tập anh ta thật tối mới được!

“Đậu mát” nghe vậy thì trong khoảnh khắc Thái Kiến Quốc liền giận tím mặt, anh ta hét lớn với cậu Bạch: “Mẹ mày họ Bạch kia, mày đừng có mà khinh người quá đáng, không phải chỉ là 350 tỷ thôi sao? Thái Kiến Quốc ông đây nếu đã dám đấu cùng mày thì dù có thua ông đây cũng có thể bỏ số tiền đó ra!”

Thái Kiến Quốc lớn giọng nói, sau đó anh ta trực tiếp móc từ trong túi áo khoác một tấm thẻ ngân hàng đưa cho đường lập, anh ta nói: “Đường Lập, đi đi, rút 350 tỷ từ trong tấm thẻ này đưa cho họ Bạch đó đi!”

“Ô, thật sự nhìn không ra cậu Thái anh cũng có tiền như vậy đấy, được, nếu anh đã bằng lòng đưa thì tôi cũng không tiện từ chối nữa, tôi nhận ha!” cậu Bạch cười ha ha nói: “Đúng rồi cậu. Thái, mấy ngày nay cậu phải tiếp tục đi tìm vài con chó có năng lực để đầu với tôi một trận nữa nha, nếu không thì tôi tìm không được đối thủ, sẽ thật sự rất cô đơn luôn đó nha!”

“Họ Bạch kia, mày cũng đừng đắc ý quá!” Thái Kiến Quốc hung hăng trừng mắt nhìn cậu Bạch một cái, anh ta nói: “Mày cứ chờ đấy, hai ngày nay ông đây sẽ cho người vận chuyển chó từ nước ngoài về, con chó chăn cừu Đức này của mày sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới móng vuốt của chó của ông đây!”

“Được, vậy tôi đây chờ anh nha!” cậu Bạch cười ha ha đáp.

Cậu Bạch nở mày nở mặt dắt chó đi ra khỏi đấu trường, anh ta lái xe đi về hướng nhà mình, lúc đang lái xe anh ta còn mở nhạc rồi huýt sáo tưng bừng, khỏi cần nói vui vẻ thế nào.

Đấu chó đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng đã thắng vô số trận đấu, nhưng mà chưa từng có trận nào sảng khoái được như ngày hôm nay cả! Anh ta móc điện thoại ra muốn gọi cho Giang Bắc Minh một cuộc điện thoại, nhưng nhìn một cái mới biết lúc này đã sắp mười hai giờ rồi, vì thế nên cậu Bạch chỉ đành thẻ điện thoại xuống, đợi sáng ngày mai rồi lại gọi sau vậy.

Một đêm không mơ mộng, sáng sớm ngày hôm sau Giang Bắc Minh đã bị tiếng điện thoại đánh thức.

Chỉ mới tám giờ sáng mà thôi.

“Tôi nói này cậu Bạch, cậu làm gì mà như uống thuốc kích thích vậy hả? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho ông đây làm gì?” Giang Bắc Minh giọng nói không mấy thân thiện mà nói với anh ta, tối hôm qua bởi vì Thẩm Thanh Lan không chịu mặc những bộ quần áo tình thú mà anh mua nên làm cho trong lòng Giang Bắc Minh vẫn luôn ngứa ngáy khó nhịn, cũng không còn hứng thú nào mà tu luyện nữa, anh nằm trên giường ngủ mà vẫn luôn tưởng tượng đến dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan khi mặc những bộ quần áo tình thú đó, trằn trọc mãi đến tận ba giờ sáng anh mới có thể ngủ được.

Mới chỉ ngủ được năm giờ đồng hồ thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tâm trạng tự nhiên là vô cùng không tốt rồi!

“Anh Minh, anh Minh, anh thật sự quá trâu bò rồi đó!” cậu Bạch ở đầu bên kia điện thoại phấn khởi nói, trong giọng nói không hề có một chút khoa trương nào. Cậu Bạch này tối hôm qua phấn khích tới nỗi cả đêm đều không ngủ được.

“Có chuyện thì nói mau, không có chuyện thì cút!” Giang Bắc Minh cau có nói.

“Anh có biết không, tối hôm qua con chó chăn cừu Đức đã được anh tăng cường thực lực đó, tối hôm qua, tốt hôm qua nó đã trực tiếp miểu sát một con chó Caucasian Shepherd Nga đó, anh nói xem có trâu bò không? Rao vao wao, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi tôi đã cảm thấy vô cùng phấn khích rồi!” cậu bạch cười lớn nói: “Anh Minh à anh Minh, tối hôm qua tôi đã trực tiếp lời được 350 tỷ đó! Ha ha ha...”

“Chính là vì chuyện này?” Giang Bắc Minh không có hứng thú gì, anh nói: “Được rồi, anh nói xong rồi thì cút đi, tôi còn phải đi ngủ nữa!”

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, con ngươi Giang Bắc Minh phút chốc liền sáng ngời.

Thẩm Thanh Lan hôm nay, ăn mặc xinh đẹp vô cùng luôn!

Váy dài màu đen, hơn nữa còn là loại bó sát cơ thể, bày ra toàn bộ đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô. Trên mặt thì trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài tự nhiên xõa tung sau lưng, cả người cô lúc này hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày!

Cô ấy lúc này giống như một đóa hồng đang nở, bất kể là nhìn từ góc độ nào thì đều có lực hấp dẫn trí mang tới đàn ông!

“Nhìn gì mà nhìn?” Thẩm Thanh Lan giọng nói không vui, lừ mắt với Giang Bắc Minh mà hỏi. Nhưng mà, học giả thì chết vì người bạn tâm giao, phụ nữ và vui vẻ mà khoan dung. Giang Bắc Minh có thể có biểu hiện như thế khi nhìn cách ăn mặc, trang điểm của cô, trong lòng Thẩm Thanh Lan cũng rất vui vẻ.

“Hôm nay em ăn mặc xinh đẹp thế này là muốn đi làm gì thế?” Giang Bắc Minh hỏi cô.