[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 227: Vịt con xấu xí chán nản



Nghe Lisa nói như vậy, Giang Bắc Minh bỗng nhiên không nói gì nữa. Qua giọng điệu của Lisa có vẻ như cô ấy không thể không quay về rồi.

Không còn lựa chọn nào khác, Giang Bắc Minh đành phải lấy giấy bút và viết vội một phương thuốc lên đó đưa cho Lisa và nói: “Cô Lisa, phương thuốc này cô cầm lấy đi, sau khi trở về nhất định phải dựa theo đúng phương thuốc này, uống thuốc đúng giờ đây có lẽ là biện pháp có thể ức chế sự sinh trưởng của tế bào ung thư. Tất nhiên đây cũng không phải là tuyệt đối, nếu trong thời gian này cô cảm thấy cơ thể mình có gì không ổn thì lập tức trở lại Việt Nam”

“Được!” Lisa nhận lấy phương thuốc mà Giang Bắc Minh đưa tới rồi trịnh trọng gật đầu.

“Vậy, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây, chúc chuyến đi của cô thượng lộ bình an.” Giang Bắc Minh nói tạm biệt Lisa.

“Bắc Minh, thực ra, vẫn còn một chuyện mà tôi muốn nói với anh” Lisa suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi Giang Bắc Minh lại và nói.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Bắc Minh hỏi.

“Tôi muốn mời anh gia nhập Hiệp hội Y khoa Quốc tế của chúng tôi” Lisa nói, “Với trình y thuật của cậu có thể so với bất kì vị bác sĩ nào trên thế giới, thậm chí y thuật của cậu còn tốt hơn mấy vị tiến sĩ, giáo sư trong hiệp hội mà tôi thấy. Thế nên, tôi cảm thấy, cậu hoàn toàn có tư cách tham gia vào Hiệp hội Y khoa Quốc tế!”

“Việc này.” Giang Bắc Minh hơi dừng lại rồi nói: “Cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ, tôi sẽ cân nhắc, lần sau cô tới Việt Nam tôi sẽ cho cô biết quyết định của tôi.”

“Được, cứ vậy? Lisa gật đầu đồng ý.

Giang Bắc Minh cũng không biết mình có nên tham gia Hiệp hội Y khoa Quốc tế hay không, theo lý mà nói, mục đích lớn nhất mà anh tới thế giới này là để tu luyện, để bản thân từ từ từng bước tu luyện lại, ổn định vững chắc lại từng cảnh giới còn những thứ khác lẽ ra không nên nằm trong những gì anh phải quan tâm.

Nhưng mà, khi tới thế giới này, Giang Bắc Minh mới phát hiện ra, thứ từng được coi là vinh dự của quốc gia như Đông y lại suy bại đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, thế nên, Giang Bắc Minh cảm thấy mình còn một sứ mạng vô cùng quan trọng khi tới nơi này, đó chính là, phát triển Đông Y để nó lấy lại những hào quang đã từng có.

Thế giới bây giờ, nước Mỹ là quốc gia đứng đầu trên thế giới, đây là sự thật không thể chối cãi, thế nên việc gia nhập Hiệp hội Y Khoa Quốc tế sẽ giúp việc phát triển Đông Y thuận lợi hơn.

Nhưng, Giang Bắc Minh cũng tự có những cân nhắc riêng, tại thế giới này người ta có định kiến rất lớn với Đông Y, mà Hiệp hội Y khoa Quốc tế là một tổ chức y học lớn nhưng thiên về Tây y, nếu như anh gia nhập nơi đó nhất định sẽ vấp phải rất nhiều trở ngại, cho nên, thay vì việc đầm đầu vào đó anh hoàn toàn có thể tự mình phát triển Đông Y, dần dần củng cố vị trí của quốc gia trong giới y học rồi đợi đến khi nó phát triển đủ lớn mạnh thì mới gia nhập Hiệp hội Y học Quốc tế sau. Đến lúc đó anh có thể dựa vào vị thế và trình độ sẽ để có thể có điều kiện thuận lợi phát triển hơn.

Lisa phải rời đi nơi này trong lòng Giang Bắc Minh có hơi lưu luyến không muốn để cô đi.

“Thật ra anh ta chẳng hề yêu tôi... “ Hàn Nhã Văn vừa khóc vừa nói: “Anh ta hẹn hò với tôi đơn giản chỉ vì tôi còn trẻ, lại xinh đẹp... Bây giờ, khi thấy tôi đắc tội với anh thì anh ta lập tức chia tay bởi vì sợ tôi liên lụy tới anh ta... Bắc Minh, thực ra anh ta chia tay thì tôi cũng chẳng lưu luyến gì, nhưng tên đó thật quá đáng... Đến một đồng anh ta đều không để lại cho tôi khiến tôi dù muốn trở về nhà cũng không còn tiền mà đi xe nữa... Hức hức...”

Nói xong, Hàn Nhã Văn bụm mặt mà gào to lên mà khóc.

“Này, khăn giấy này” Giang Bắc Minh thấy bộ dạng thảm hại của htn, không biết làm gì hơn đành lấy khăn giấy từ trong túi ra và đưa cho cô ta.

"Cảm ơn” Hàn Nhã Văn nhận lấy khăn tay Giang Bắc Minh đưa đến, sau lau qua nước mắt trên mặt rồi lại quay sang nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh, hiện tại tôi rơi vào hoàn cảnh này, nhưng thật ra tôi cũng không trách anh, trong chuyện này tôi đã sớm biết, dù tôi có không đắc tội với anh thì không sớm thì muộn cũng sẽ tìm một lý do khác để đá tôi, bởi vì tôi từng nghe anh ta nói rằng, anh ta đã chơi chán tôi rồi, giờ đến nhìn cũng không muốn nhìn... Tôi vốn định tìm một chỗ yên lặng mà chết nhưng, những còn cha mẹ tôi... Nhưng tôi thực sự không còn mặt mũi nào để trở về, để mình ra nông nỗi này, khi trở về cùng chỉ làm cha mẹ tôi mất mắt..”

“Hàn Nhã Văn, cô không được bị quan như vậy” Giang Bắc Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đời người chỉ có một lần, cần gì phải lãng phí chứ. Cô vẫn sống tiếp thì vẫn còn cơ hội, làm lại một lần nữa...”

“Vô dụng thôi, Bắc Minh, anh không hiểu, tên đó thực ra là kẻ biến thái” Hàn Nhã Văn vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, vừa lắc đầu vừa nói: “Anh ta nói rằng, từ nay về sau không muốn nhìn thấy tôi xuất hiện ở nơi này nữa. Nếu tôi muốn làm gì mà để anh ta biết anh ta sẽ trăm phương ngàn kế để tôi thất bại, anh ta còn không cho tôi cơ hội để làm lại đời mình. Loại người như anh ta, từ trước đến nay đều vì thù vặt mà nói được làm được."