[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 24: Tai họa đẫm máu



*Tôi biết rồi, chắc là do cậu ngại tiền của tôi ít chứ gì?”

Người phụ nữ kia nhìn Giang Bắc Minh, cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một tấm chỉ phiếu từ trong ví tiền ra, ném xuống đất, nói với Giang Bắc Minh: *Trong chỉ phiếu này có một trăm nghìn tệ, bây giờ cậu cầm lấy rồi đi chữa bệnh cho cha tôi.

Phải nhớ kỹ rằng, khám cho cha tôi thật cẩn thận vào.

Nếu cha tôi có một chút nguy hiếm nào, thì tôi sẽ lấy đi cái mạng chó của cậu!” Giang Bắc Minh không thèm nhìn tấm chi phiếu kia một cái, mà châm một điếu thuốc lá, sau đó, vừa hút, vừa quay đầu bước đi.

“Này, sao cậu lại đi thế?”

Người phụ nữ kia thấy Giang Bắc Minh sắp đi mất rồi, lập tức cảm thấy sốt ruột hơn nhiều, vội vàng xông lên, chặn trước mặt Giang Bắc Minh: “Cậu, cậu mau đi chữa bệnh cho cha tôi!” Phía sau, hai vị cảnh sát cũng đi lên trước, nói với người phụ nữ kia: “Cô này, chắng lẽ với cô mà nói nói một câu xin lỗi lại khó đến vậy hay sao? Thực ra tôi đã nhìn ra anh đây định cứu cha của cô rồi, nếu không cũng không ở trong này lâu như vậy, nhưng mà ấy, sao cô lại hồ đồ đến thế, khiến cho người ta chẳng còn muốn làm nữa?”

*Đúng đấy!” Một vị cảnh sát khác cũng mở miệng nói: “Người ta có ý tốt muốn cứu cha của cô, nhưng ban nãy cô đã nói nhiều lời khó nghe như thế, còn nghĩ oan cho anh đây là muốn hại cha cô nữa.

Cũng may anh đây có tính tình tốt, chứ cô nói xem, nếu đối lại là cô, cô sẽ thế nào?”

Bị hai vị cảnh sát nói như vậy, lại nhìn thấy tình cảnh lúc này của cha mình thật sự nghiêm trọng cực kỳ, người phụ nữ kia cúi đầu ngay, nói với Giang Bắc Minh: “Vị thầy thuốc này, rất xin lỗi, ban nãy tôi đã sai rồi, không nên hiếu lầm anh, cũng không nên nói ra những lời khó nghe đến thế!” *Vị bác sĩ này, tình huống của cha cô ấy hiện giờ nguy cấp, nếu không, anh xem thử xem…” Vị cảnh sát kia nhìn về phía Giang Bắc Minh hỏi *Được rồi, tôi qua đó nhìn xem.”

Giang Bắc Minh gật đầu, sau đó nhanh chóng đi về phía ông cụ kia.

“Không được!” Phía sau, tay bác sĩ kia đột nhiên đứng lên ngăn cản, lớn tiếng nói: “Không thể để một kẻ làm thầy thuốc Đông y giả danh lừa bịp như gã này chữa trị cho người bệnh, nếu mà làm như vậy, bệnh viện chúng tôi sẽ không tiếp nhận bệnh nhân!”

“Cô cút ngay cho tôi!” Người phụ nữ trung niên kia xông lên ngay tức khắc, lớn tiếng quát: “Nếu không phải vừa rồi cô bảo tôi rút ngâm châm ra, giờ cha tôi sẽ thành cái bộ dạng này à? Nếu cô còn đám cản trở, thì cô chính là cố ý giết người!”

Nghe thấy người phụ nữ trung niên nói nghiêm trọng như vậy, nhất là còn có cảnh sát đứng bên cạnh nữa, cánh tay của vị bác sĩ kia rụt ngay lại, đi sang một bên mà đứng! “Cầu xin anh, bây giờ đến chữa trị cho cha tôi…” Người phụ nữ trung niên kia, nhặt ngâm châm trên mặt đất lên, đưa cho Giang Bắc Minh, nói với giọng cung kính Dùng linh khí khử độc cho ngâm châm, đối với huyệt vị của ông cụ, nhanh chóng đâm xuống! Quả nhiên! Sau khi ngâm châm đâm vào cơ thế, trên máy đo điện tim bên cạnh, tình huống của ông cụ khôi phục như thường ngay tức khắc! *Tôi chỉ có thế làm đến vậy thôi!” Giang Bắc Minh đứng lên, nói với người phụ nữ: “Hiện giờ mau đưa cha của cô đến bệnh viện tiến hành cấp cứu đi, sau đó, để ông ấy hồi phục thật tốt trong bệnh viện.

Sau khi qua hai mươi bốn giờ, ngâm châm sẽ có thế rút ra ngoài rồi ” “Cám ơn, cám ơn cậu”

Người phụ nữ kia liều mạng nói lời cảm ơn với Giang Bắc Minh, rất hiến nhiên, từ sau khi thấy Giang Bắc Minh đâm ngâm châm vào và cha mình chuyển nguy thành an trong nháy mắt, điều này làm cho sự áy này của bà với Giang Bắc Minh lại nhiều hơn rất nhiều! *Đi thôi!” Giang Bắc Minh không phải không muốn tiếp tục chữa trị cho ông cụ kia nữa, mà là tình huống của ông cụ ấy cũng không phải có thế chữa khỏi trong một sớm một chiều, tiếp theo chắc chắn còn phải chăm sóc từ từ, cho nên, mình bảo vệ tính mạng của ông cụ ấy, sau đó giao cho bệnh viện là được rồi! *Hừ, chẳng qua chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi!” Tay bác sĩ kia, hiến nhiên có thành kiến rất lớn với Đông y.

Cho nên, lúc bấy giờ đây, mặc dù ngân châm của Giang Bắc Minh đã có tác dụng rồi, nhưng tay bác sĩ này vẫn cứ hừ lạnh một tiếng như cũ, nói ra một vài lời chẳng giải quyết được vấn đề gì! “Có giỏi ấy, thì cô đâm thử cho tôi xem?”

Giang Bắc Minh tức giận liếc nhìn tay bác sĩ này một cái nói.

*Tôi nói cho anh biết, anh chàng này, Đông y của các anh, trước mặt chúng tôi, mãi mãi là mấy thủ đoạn giả danh lừa bịp, giả thần giả quỷ!” Tay bác sĩ kia nhìn về phía Giang Bắc Minh nói: “Đông y của mấy anh có biết cách cứu người không? Đông y của mấy anh, có thể xác định tình trạng bệnh nhân một cách chính xác không? Đông y của mấy anh, có thế chỉ uống thuốc thôi, đã làm tình trạng của bệnh nhân nhanh chóng trở nên tốt hơn không? Đều không được! Đông y của mấy anh, đều là rác rưởi!” *Cô không biết, không có nghĩa là Đông y không làm được!” Giang Bắc Minh nói: “Hơn nữa, cô nhớ cho kỹ đây, hôm nay nếu không nhờ có tôi, không nhờ có Đông y, thì cô sẽ là thủ phạm giết người đấy, có hiểu không?” “Nực cười!”

“Nói nhảm cái gì đấy? Mau đưa cha tôi đi đến bệnh viện đi!” Phía sau, người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt tay bác sĩ, lớn tiếng nói với anh ta.

“Ngại quá, người bệnh này chúng tôi không tiếp nhận!” Tay bác sĩ kia xua tay nói: “Bệnh viện chúng tôi có quy định, hễ là bệnh nhân đã từng được bác sĩ khác chữa trị cho, nhất là thầy thuốc Đông y chữa trị cho ấy, bệnh viện chúng tôi sẽ tuyệt đối không tiếp nhận!” “Cô nói cái gì cơ?” Một vị cảnh sát đi lên trước, nhìn về phía tay bác sĩ kia nói: “Cô nói thêm câu nữa cho tôi nghe thử xem?”

“Tôi…” Tay bác sĩ kia thấy cảnh sát đến đây, lời tới bên miệng rồi, lại bị nghẹn về trong cổ họng, vô cùng khó chịu mà trừng mắt liếc Giang Bắc Minh một cái, sau đó quay đầu nói với y tá: “Nâng lên xe đi!” Vào khi ông cụ được nâng lên xe cứu thương, Giang Bắc Minh đã lại châm thêm một điếu thuốc lá nữa, sau đó đi về phía xe của mình.

*Chờ một chút, cậu gì ơi” Ngay ở đẳng sau, người phụ nữ kia bước nhanh tới trước mặt Giang Bắc Minh.

Trong tay, còn cầm tấm chỉ phiếu lúc trước đã lấy ra kia! “Còn có việc gì nữa ạ?”

Giang Bắc Minh hỏi.

*Đây là một trăm nghìn tệ..* Người phụ nữ có hơi xấu hổ nói với Giang Bắc Minh: “Cảm ơn ban nãy cậu đã cứu cha tôi, còn có xin lỗi cậu vì những lời nói lúc trước của tôi với cậu nữa.

Một trăm nghìn tệ này, xin cậu hãy nhận lấy nhé!”

Giang Bắc Minh hít sâu một hơi, cầm lấy tấm chỉ phiếu kia vào tay.

*Được, tiền tôi sẽ nhận”

Giang Bắc Minh nói: “Nhưng mà, lát nữa sau khi gặp được chồng của cô, thì hãy bảo chú ấy trong ít nhất ba ngày này, đừng đi đến phía Bắc” Giang Bắc Minh thân là tiên tôn, không chỉ có năng lực hơn người ở phương diện tu luyện cùng y thuật, mà trên phần tướng thuật và phong thủy, cũng có trình độ rất cao, từ tướng mạo của người phụ nữ này có thể nhìn ra, rằng chồng của bà ấy, ba ngày này chắc chắn sẽ gặp phải tai họa đẳm máu.

Nhận của người ta mười vạn, vì thế, vẫn nên nhắc nhở một chút, dù sao thì so với việc không nhắc nhở gì cũng tốt hơn nhiều.

*A?° Người phụ nữ nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói rằng: “Cậu, sao cậu biết được vậy? Rằng sáng mai chồng tôi phải đến thủ đô làm việc? Thủ đô, hình như chính là phương Bắc ấy!” *Bảo chú ấy đừng đi!” Giang Bắc Minh phất tay nói: “Nếu thật sự muốn đi, thì qua ba ngày sau lại đi là được rồi!”

*Được, thầy thuốc à, tôi sẽ nhớ kỹ lời của cậu! Cảm ơn cậu!”

Người phụ nữ gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía xe cứu thương.