[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 28: Phô trương



Mười vệ sĩ đứng ngoài kia bình thường chỉ nghe lệnh của Lục Kỳ Yến, còn lại đều nghe lệnh của chị Lương.

Dù sao chị Lương cũng là người đại diện của Lục Kỳ Yến, là người gần gũi nhất với cô ấy.

Vì vậy, tất cả đám vệ sĩ này nhanh chóng lao vào Giang Bắc Minh.

Tên đạo diễn và chị Lương nhìn Giang Bắc Minh, cả hai đều cười khẩy một tiếng.

Cho dù Giang Bắc Minh có bản lĩnh lợi hại thế nào đi chăng nữa, vừa rồi tính là cái gì? Chỉ là ba tên nhân viên công tác, đều chỉ là những kẻ bình thường còn mười người bảo vệ Lục Kỳ Yến này đều là bộ đội đặc công xuất ngũ trở về.

Dù xét về thực lực cá nhân hay số lương người, hôm nay đều sẽ khiến Giang Bắc Minh có đi mà không có về! Nhìn thấy nhiều người xông lên như vậy, Giang Bắc Minh cười gắn một tiếng, không lùi mà trực tiếp phản kích, nghênh đón vệ sĩ đánh tới.

Nếu là trước đây, khi vừa trọng sinh lại mấy ngày, Giang Bắc Minh sẽ thật sự lực bất tòng tâm đối phó với hơn mười vệ sĩ này.

Nhưng bây giờ thì khác, sau khi luyện tập mấy ngày nay, trong cơ thể đã có sức lực, lại có sự trợ giúp của sức mạnh phía dưới, thực lực của Giang Bắc Minh còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Cho dù đám vệ sĩ này có là bộ đội đặc công xuất ngũ, nhưng đánh nhau với bọn họ chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng với Giang Bắc Minh! Răng rắc! Răng rắc! Từ trong đám đông chỉ nghe thấy từng tiếng răng rắc của xương cốt sai vị trí cùng với tiếng la hét thất thanh.

Theo mỗi tiếng hét thảm thiết vang lên lại có một vệ sĩ ngã trên mặt đất.

Những vệ sĩ này đều là người vô tội, nên Giang Bắc Minh cũng không xem trọng bọn họ, chỉ đánh cho các khớp xương sai vị trí khiến mấy người họ không thế đứng lên được thôi.

Đợi khi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ nần lại về vị trí cũ cho họ! Trong vòng hai phút, hơn mười vệ sĩ đồng loạt ngã xuống, nằm.

trên mặt đất.

Lúc này, chị Lương và tên đạo diễn, hai người mới ngơ ngác nhìn nhau.

Trong phút chốc từ trong ánh mắt của hai người có thể nhìn ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của đối phương! Đã từng nhìn thấy đánh như nhưng chưa bao giờ nhìn qua cách đánh người mạnh bạo như vậy.

Chi trong vòng hai phút đồng hồ, hơn mười vệ sĩ xuất thân từ lính đặc công bị đánh cho nằm rạp như vậy? Nhìn thấy Lục Kỳ Yến còn đang nẫãm trên sô pha ngọ nguậy, không chịu nổi dùng tay xé quần áo của mình.

Bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm mỏng manh không chịu được cứ như vậy bị cô xé rách, sợ rằng không bao lâu nữa toàn bộ quần áo ngủ đều bị cô xé rách xuống dưới.

Vì vậy, Giang Bắc Minh bước nhanh về phía tên đạo diễn và chị Lương.

Tốc chiến tốc thắng cứu Lục Kỳ Yến! “Tên nhóc thôi, mày chết chắc rồi!”

Tên đạo diễn tức khắc lớn giọng quát mắng Giang Bắc Minh: “Bây giờ mày lập tức cút đi, tao có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, nếu không thì mày chờ vào tù mọt gông đi!” “Đúng thế, Giang Bắc Minh, đạo diễn Chu đã kết nghĩa anh em với phó cục trưởng Cục Công An thành phố Lâm Hải, Mã Hải Cường.

Nếu cậu không muốn phải ngồi tù thì hãy mau đi đi, đừng ở đây phá hỏng chuyện tốt của đạo diễn Chu!”

Chị Lương cũng hét lớn vào mặt Giang Bắc Minh “Thật sao?”

Giang Bắc Minh cười mỉa mai rồi nói: “Ý chị chính là, tên này có quan hệ với những người của cả hắc đạo và bạch đạo?”

“Đó là điều bắt buộc!”

Đạo diễn Chu nói lớn: “Bây giờ mày cút ngay, tao có thế bảo đảm… “Bụp!” Đạo diễn Chu còn chưa nói xong đã bị Giang Bắc Minh nện một cú ở trên mặt, cơ thế lảo đảo ngã xuống mặt đất, trong miệng rơi ra mấy cái răng cùng với một búng máu tươi “Mày xong đời rồi, thẳng nhóc thối, mày xong đời rồi!”

Đạo diễn Chu gào ầm lên, vội vàng lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số: “Ôi chao, Cục trưởng Mã, cậu mau đến đây, tôi bị người ta đánh, đúng thế, tên này không chỉ đánh tôi còn dám chuốc thuốc đại minh tinh Lục Kỳ Yến, có ý định quấy rối Lục Kỳ Yến.

Tôi nghi ngờ cậu ta là thành phần bạo loạn, anh mau đến đây bắt hẳn vào tù đi!” Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Chu đạo diễn tức giận chỉ vào Giang Bắc Minh, nói: “Tên nhóc thối tha, chờ anh trai kết nghĩa của tao đến đây, mày nhất định phải chết!”

Giang Bắc Minh nhìn cũng không thèm nhìn đạo diễn Chu một cái, chỉ nhìn về phía chị Lương, và nói: “Chị Lương, Lục Kỳ Yến có thế có một người đại diện như chị đúng là xấu hố!”

Chị Lương hừ lạnh một tiếng, sau đó bèn chạy đến giúp đạo diễn Chu.

Hi vọng duy nhất của cô bây giờ chính là vị đạo diễn Chu này! Rầm! Đúng lúc này, cửa phòng bị một bàn chân đá văng ra, hai người đàn ông bên ngoài bước vào.

Trong đấy có một người mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát, trên vai có phong hàm vừa nhìn là có thể thấy chức vị của anh ta không hề thấp! “Cục trưởng Mã, anh đến sớm vậy sao? Thật đúng là tốt quá, anh nhanh bắt tên này lại đi.

Anh xem, cậu ta đã đánh gãy cả răng của tôi rồi, còn có bao nhiêu vệ sĩ của Lục Kỳ Yến đều bị cậu ta đánh ngã… Anh nhìn xem Lục Kỳ Yến bây giờ thuốc đã phát huy tác dụng, cậu ta chính là muốn quấy rối Lục Kỳ Yến!”

Đạo diễn Chu ngay lập tức chạy đến trước mặt Mã Hải Cường cao giọng nói.

Trên thực tế, mối quan hệ của ông ta và Mã Hải Cường thực sự rất tốt, bởi vì hai người là bạn học cấp ba, khi ấy tình cảm anh em rất thắm thiết.

Sau này khi học đại học, ông ta thì vào Học viện Điện Ảnh khoa đạo diễn còn Mã Hải Cường thi vào Học viện Cảnh sát.

Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn thường xuyên liên lạc, quan hệ từ trước đến nay vẫn luôn duy trì rất tốt Nhưng mà, ông ta biết tình cách Mã Hải Cường có nhiều chỗ kì quái.

Trong mắt anh tuyệt đối không có phép bản thân dính một hạt cát nào.

Hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, dù Mã Hải Cường có trở thành cảnh sát hay không thì từ trước đến nay Mã Hải Cường anh ta luôn sống cương trực.

Đến khi trở thành cảnh sát, vì quay phim ông ta đã nhiều lần đến tìm Mã Hải Cường tặng quà cáp mong Mã Hải Cường giúp đỡ ông ta giải quyết một số việc nhưng Mã Hải Cường đều dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối.

Bởi vì ông ta biết rõ tính cách của Mã Hải Cường nên ông ta chỉ có thể tiếp tục đổi trắng thay đen.

Nhưng lần này khác với lần trước, vì Lục Kỳ Yến thật sự bị thuốc đang phát huy tác dụng khống chế, mà hơn nữa vệ sĩ của Lục Kỳ Yến cùng do anh ta đánh ngã.

Mà chủ yếu là người đại diện của Lục Kỳ Yến

- chị Lương, cũng đang có mặt ở đây.

Có chị Lương làm chứng, dù chuyện này phạm nhân không phải Giang Bắc Minh thì Giang Bắc Minh cũng phải gánh tội! Hơn hết, theo ông ta biết với tính cách cương trực của Mã Hải Cường, ngày hôm nay Giang Bắc Minh nhất định phải gánh tội lớn này! “Những gì anh nói đều là sự thật?”

Mã Hải Cường cau mày nhìn Giang Bắc Minh rồi lại nhìn Chu đạo diễn Sở dĩ anh ta đến đây không phải vì cuộc điện thoại của Chu đạo diễn mà là nhận được cuộc điện thoại của anh rế, nói có một người cứu sống cha mình, anh rể nhờ anh ta hỗ trợ tìm người này rồi đi cảm ơn người ta.

Từ trung tâm giám sát trở về tìm được đối phương, sau đó lại cùng anh rế đến thẳng đây, đồng thời sau khi tiến vào phòng, chỉ cần vừa nhìn là biết đó là Giang Bắc Minh.

Nhưng mà, còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn với đối phương, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Giang Bắc Minh đã trở thành nghi phạm tình nghi? “Chính là sự thật!” Chu đạo diễn liều mạng gật đầu nói: “Cô đây là người đại diện của Lục Kỳ Yến, nếu anh không tin có thể hỏi cô ấy!” “Cục trưởng Mã, tôi có thế làm chứng!”

Chị Lương bây giờ mới gật đầu nói.

“Tôi và Lục Kỳ Yến đang ở trong khách sạn xem TV, sau đó Giang Bắc Minh đến tìm cô ấy.

Vì Lục Kỳ Yến và Giang Bắc Minh và vợ là Thấn Thanh Lan muốn nói chuyện hợp đồng phát ngôn quảng cáo cho nên sau khi Giang Bắc Minh đến, chúng tôi tất nhiên mời anh ta vào phòng.

Tiếp đến Giang Bắc Minh còn đưa cho Lục Kỳ Yến một cốc nước quả óc chó, ai biết được sau khi Lục Kỳ Yến uống xong lại trở nên như thế này.

Tôi nhận thấy có điều gì đó không ốn, ngay lập tức đã gọi vệ sĩ đến.

Nhưng ai ngờ được, sau khi vệ sĩ đi vào, bọn họ đều bị Giang Bắc Minh đánh ngã!”

Chị Lương mở miệng ăn nói lung tung.