[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 3: Anh ngủ dưới đất cho tôi



Nhà Thẩm Thanh Lan nằm trong khu Thủy Ngọc mới, một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố Bắc Hải.

Phần lớn những người ở khu này đều là người có tiền có thế.

Những người bình thường, có chút tiên thì e rằng cũng không có tư cách vào đây ở.

“Quy tắc cũ, anh sẽ ngủ dưới đất” Bước vào phòng, Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đều đã tắm xong.

Sau khi thay quần áo ngủ, Thấm Thanh Lan ngồi ở mép giường, lạnh lùng nói với Giang Bắc Minh Mặc dù, hôm nay Giang Bắc Minh khiến cô nở mày nở mặt, nhưng cũng không thể khiến Thấm Thanh Lan đối xử nhẹ nhàng với anh.

Cho dù đã nghe lời bố mình kết hôn với Giang Bắc Minh.

Nhưng một năm qua, mỗi tối cô đều đế Giang Bắc Minh ngủ dưới đất, hai người cũng chưa từng nắm tay nhau một lần nào.

Nhìn những đường cong bên đưới lớp áo ngủ cùng cơ thể trắng như tuyết của Thẩm Thanh Lan, Giang Bắc Minh không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Kiếp trước, anh là một tiên tôn cao quý, anh cũng có một người vợ xinh đẹp như thế.

Nhưng nếu so với Thấm Thanh Lan thì vẫn còn kém hơn một chút, thêm nữa lúc này Thấm Thanh Lan vừa tắm xong, nhìn cô trông như một đóa sen trong nước vậy, khiến Giang Bắc Minh có cảm giác rất kích thích.

Thật sự rất đẹp.

Đồng thời Giang Bắc Minh kiếp trước cũng cảm thấy tức giận mắng Giang Bắc Minh.

Mã Thông, mày thật vô dụng, đã kết hôn hơn một năm rồi mà vẫn chưa từng ngủ chung với vợ mình, mày thật sự quá vô dụng Mặc dù sự xinh đẹp của Thấm Thanh Lan là không thể tả được, Giang Bắc Minh cũng cảm thấy trong người nóng bức khó chịu nhưng Giang Bắc Minh cũng không phải là một tên bỉ ổi, dù sao bây giờ anh cũng là chồng của Thẩm Thanh Lan.

Với bản lĩnh của mình thì anh tin sớm muộn gì cũng có một ngày, có thế khiến Thấm Thanh Lan chủ động trèo lên giường mình.

*Được, đi ngủ thôi” Giang Bắc Minh lấy drap giường từ trong tủ quần áo ra, sau đó trải xuống đất rồi bắt đầu đi ngủ.

Sống lại Giang Bắc Minh là một tiên tôn cao quý, sở dĩ bây giờ sống lại là bởi vì việc tu luyện năm đó không ổn định, dẫn đến việc chức vị tiên tôn của anh bị lung lay.

Hơn nữa trong một lần tu luyện, anh suýt nữa đã tấu hỏa nhập ma mà chết Anh nhanh chóng chọn cách sống lại, bắt đầu lại từ đầu.

Bắt đầu tu luyện lại từ đầu, từng bước tiến lên chức vị tiên tôn.

Mặc dù, khi vừa mới sống lại đã bị người khác mắng là một tên vô dụng, khiến anh rất khó chịu, nhưng bây giờ được sống trên trái đất là một việc rất kích thích.

Thẩm Thanh Lan không đế anh ngủ trên giường cô, điều này khiến anh cảm thấy còn tốt hơn việc đứng trước mặt anh cởi quần áo cầu hôn Ít ra thì từng bước từng bước chinh phục thì mới thật sự thú vị.

Cho tới bây giờ, Giang Bắc Minh mới cảm nhận được lần sống lại này cũng có chút thú vị.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau, Trần Nhất Luân đi làm với tảm trạng không hề tốt.

Ngày hôm qua khi bị Giang Bắc Minh làm cho mất mặt khiến Trần Nhất Luân cảm thấy thật sự rất mất mặt, thậm chí còn không đám ra ngoài gặp người khác *Trần Nhất Luân, sao bây giờ cậu mới tới? Mau lên, có bệnh nhân vừa tới, cần cấp cứu ngay”

Trồng thấy Trần Nhất Luân vừa tới phòng làm việc, phó viện trưởng nhanh chóng chạy tới nói với cậu ta.

“Bị bệnh gì?” Trần Nhất Luân hỏi.

“Ông cụ nhà họ Tống”

Phó viện trưởng vội vàng lên tiếng: “Buối sáng khi ông cụ Tống luyện thái cực quyền thì vô tình khiến lưng mình bị tốn thương, sau đó được đưa ngay đến bệnh viện.

Kết quả kiếm tra cho thấy, xương sống lưng nãm sai vị trí, cậu mau đến xem xem thế nào.

Tôi không cần nói chắc hắn cậu cũng biết thân phận của ông cụ Tống, đây là gia đình giàu có nhất ở thành phố Bắc Hải này.

Nếu anh có thế chữa khỏi cho ông ấy, cậu sẽ giúp nhà họ Thấm nở mày nở mặt” *Xương sống lưng nằm sai vị trí? Được, tôi sẽ làm ngay lập tức.” Trần Nhất Luân nghe thấy thế thì cảm thấy phấn khởi, nói: “Phó viện trưởng, ông cứ yên tâm, nhưng bệnh khác có thể tôi không giải quyết được nhưng phần xương lưng nằm sai vị trí thì tôi đảm bảo tôi có thể giải quyết được.” *Tên nhóc cậu cũng đừng coi thường, nếu không trị hết, ông cụ Tống trách tội thì cậu sẽ mất công việc này đấy”

Phó viện trưởng nhắc nhở.

“Ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ có cách”

Trần Nhất Luân nói, nếu là bệnh khác thì có lẽ cậu ta còn thấy khó khăn.

Nhưng đây chỉ là xương lưng bị đặt sai vị trí, đối với cậu ta điều này dễ như trở bàn tay.

Mặc dù cậu ta xem thường Giang Bắc Minh nhưng khi nhìn thấy Giang Bắc Minh vỗ ông cụ Thẩm một cái, cậu ta cũng đã học được điều này.

Hôm qua ở nhà đã mất mặt như thế nếu hôm nay cậu ta có thế chữa khỏi cho ông cụ Tống thì sau này khi về nhà cậu ta còn có thế nở mày nở mặt một chút.

Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Thẩm ở thành phố Bắc Hải này vô cùng nhiều nhưng vằn kém xa so với nhà họ Tống.

Nhất là gần đây nhà họ Thẩm còn đang muốn thúc đấy chuyện hợp tác với nhà họ Tống, nhưng nếu không được nhà họ Tống coi trọng thì chuyện này cũng sẽ không thành công Nhưng nếu cậu ta có thế chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tống thì ông cụ Tống sẽ cảm thấy vui vẻ, như thế thì việc hợp tác sẽ thành công.

Nếu thế thì cậu ta sẽ trở thành người có công lớn nhất ở nhà họ Thẩm Khi tới phòng cấp cứu, cậu ta quả nhiên nhìn thấy ông cụ Tống với vẻ mặt đau đớn đang ở trong này.

Chuyện này không hề khác chuyện của ông cụ Thấm tối qua là bao.

*Ông cụ Tống, tôi tới đây giúp ông trị bệnh”

Trần Nhất Luận nhanh chóng đi về trước hai bước, vui mừng lên tiếng.

“Cậu là…” Con trai của ông cụ Tống, Tống Mạnh Cường, cay mày nhìn về phía Trần Nhất Luận, lên tiếng hỏi.

“Đây là trưởng khoa xương khớp, bác sĩ Trần Nhất Luân”

Phó viện trưởng lên tiếng giải thích: “Cậu ấy là chuyên gia trên phương diện này.

Cậu ấy đến đây thì chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh.”

“Được, vậy thì làm phiền cậu rồi”

Tông Mạnh Cường nói với Trần Nhất Luân.

“Bắt đầu thôi” Trần Nhất Luân không đợi kịp, gật đầu một cái sau đó đưa tay ra, đưa về phía lưng của ông cụ Tống, ra sức vỗ một cái.

*A” Ông cụ Tống nhanh chóng hét lên một tiếng thảm thương.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Tống Mạnh Cường nhanh chóng cau mày, lên tiếng hỏi.

Trần Nhất Luận thấy phản ứng của ông cụ Tống giống hệt với phản ứng của ông cụ Thấm ngày hôm qua thì cười nói: “Không sao hết, đây là chuyện bình thường.

Tôi đảm bảo rằng ông ấy sẽ mau chóng tốt lên thôi”

Thấy dáng vẻ kiên định của Trần Nhất Luân, Tống Mạnh Cường nửa tin nửa ngờ, gật đầu một cái.

Nhưng đã qua hơn năm phút mà ông cụ Tống vẫn không có bất kì sự thay đổi nào, ngược lại càng lúc càng đau hơn, toàn thân ông ta bắt đầu run rấy, sắc mặt ông ta cũng trắng bệch như tờ giấy.

*Sao vẫn không tốt hơn thế?” Tống Mạnh Cường quay sang hỏi Trần Nhất Luân.

“Đúng thế, sao vẫn chưa tốt lên thế này?”

Vẻ mặt Trần Nhất Luân nghi ngờ.

Hôm qua Giang Bắc Minh chỉ vỗ nhẹ vào lưng ông cụ Thấm một chút thì đã tốt lên ngay.

Nhưng bây giờ đã trôi qua năm phút, sao vẫn không có gì xảy ra thế? “Chắc là vừa rồi tôi dùng lực không đủ mạnh, tôi sẽ thử lại lần nữa” Nói xong, Trần Nhất Luân giơ tay lên, hướng vào vị trí lưng của ông cụ Tống vỗ mạnh một cái “A” Ông cụ Tống lại hét lên một tiếng hét đau đớn Hơn nữa, ông cụ Tống nhanh chóng hôn mê sau tiếng hét đau đớn.