[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 41: Dập thuốc



Giang Bắc Minh mỉm cười, nói: “Chà, uống nhiều quá rồi, hút điếu thuốc có thể khiến cho cơ thể người ta thoải mái hơn một chút!” “Không được!” Thẩm Thanh Lan nói: “Tôi ghét nhất là mùi thuốc, bây giờ anh mau chóng vứt ngay đi cho tôi nếu không tôi sẽ lập tức xuống xe.” “Cô xem cô đi, mùi thuốc lá thơm như thế!” Giang Bắc Minh nhún vai nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Lan đành bất lực, chỉ có thể dùng sức bóp chặt điếu thuốc trong tay, sau đó gẩy đầu thuốc bay ra ngoài.

“Được rồi, không hút nữa!” Giang Bắc Minh mỉm cười, nói.

“Trong ngăn kéo của kế lái phụ có nước hoa, mau xịt một chút đi!” Thẩm Thanh Lan nói.

Thật sự Thẩm Thanh Lan ghét nhất là mùi hương của thuốc lá, vì thế khi cô kết hôn với Giang Bắc Minh, Thẩm Thanh Lan đã từng nói rõ ràng, Giang Bắc Minh thích hút thuốc, anh có thể hút nhưng tuyệt đối không được hút trước mặt cô, cũng không được để cô ngửi thấy.

Trước kia Giang Bắc Minh vẫn luôn tuân thủ rất tốt, nhưng không ngờ rằng mấy ngày nay sau khi đạt được chút thành tựu liền cảm thấy thỏa mãn, còn dám hút thuốc trước mặt cô.

Điều này khiến cho chút thiện cảm của Thẩm Thanh Lan dành cho Giang Bắc Minh ngay lập tức mất hết đi, đương nhiên không phải vì chuyện hút thuốc mà là cô cảm thấy con người Giang Bắc Minh này có hơi dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.

Bây giờ chỉ mới có một chút thành tựu đã như vậy, sau này thành tựu ngày càng lớn hơn, Giang Bắc Minh há chẳng phải muốn lên tận trời sao? Hành động này, suy nghĩ này nhất định phải ngăn chặn! Giang Bắc Minh rất nghe lời, lấy chai nước hoa ở trong ngăn kéo ra xịt bên trong xe một chút.

Tuy nhiên, điều khiến cho Thẩm Thanh Lan không ngờ được là, sau khi tàn thuốc lá của Giang Bắc Minh bị ném ra ngoài, ở phía sau bên phải xe của cô, một chiếc Volkswagen Lavida rung chuyển mấy lần sau đó gấp gáp dừng lại bên đường.

“Mẹ kiếp!” Tài xe ở trong xe vội vàng che mắt lại, vẻ mặt khó chịu: “Mẹ nó, thẳng nào vứt tàn thuốc để nó bay vào trong mắt của tao, thiêu chết ông đây rồi!” “Mẹ mày, mau lái xe đi, nếu như để lạc, chờ đến khi Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan về đến nhà rồi chúng ta không làm được gì nữa đâu!” Mấy người đàn ông ngồi ở ghế sau và ghế lái phụ lập tức gấp gáp thúc giục.

“Để tao nghỉ lát đã!” Tên lái xe kia cũng tức giận nói, vừa rồi không đóng cửa Sổ xe, tàn thuốc bay vào trong mắt khiến cho hai mắt của hắn ta lúc này đã nóng rực.

“Mày xuống đi để tao lái xe!” Người ngồi ở ghế phụ kia nhìn thấy xe của Thẩm Thanh Lan càng lúc càng xa vội vàng nói.

Tuy nhiên trì hoãn một lúc như vậy, bọn chúng không thể bám sát theo được nữa bởi vì ở ngã rẽ phía trước, Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đã đi vào con đường đi về nhà của bọn họ rồi, đi hết con đường nhỏ này là nhà của Thẩm Thanh Lan, nơi thích hợp cho bọn chúng ra tay đã bị bỏ lỡ rồi.

“Mẹ kiếp!” Người ngồi ở ghế phụ kia tức giận gầm lên một tiếng, nói: “Vốn dĩ còn cho rằng có thể thành công, không ngờ lại xảy ra sơ suất như vậy!” “Bây giờ phải làm sao đây?” Mắt của tên tài xế kia cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền hỏi.

“Còn có thể làm gì nữa, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý!” Người ngồi ở ghế phụ kia tức giận nói.

Sau đó lôi điện thoại ra gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Lý, thất bại rồi! Chúng tôi đã bỏ lỡ nơi thích hợp nhất để ra tay rồi.

“Xảy ra chuyện gì? Chút chuyện nhỏ này chúng mày cũng làm không sao à?”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đầy tức giận của phụ nữ.

“Xảy ra chút sơ xuất.” Người ngồi ở ghế lái phụ nói.

“Thôi bỏ qua đi, lần sau lại tìm cơ hội khác!’ Người phụ nữ ở bên kia thô lỗ cúp máy.

Giang Bắc Minh nhìn vào gương chiếu hậu sau đó phát hiện ra một chiếc Volkswagen Lavida đã đi theo bọn họ từ khi anh và Thẩm Thanh Lan rời khỏi khách sạn, lúc này lại không đi theo, lúc này anh mới đóng cửa sổ lại.

Thẩm Thanh Lan đã không còn hứng thú nói chuyện với anh nữa, Giang Bắc Minh cũng lười nói chuyện, dù sao cũng sắp đến nhà rồi.

“Để tôi xoa bóp vai cho cô một chút.” Trong căn phòng, Giang Bắc Minh nói với Thẩm Thanh Lan.

“Không cần đâu!” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nói: “Giang Bắc Minh, tôi vẫn câu nói đó, anh đừng cho rằng có chút thành tựu thì có thể có được chút thiện cảm từ tôi, anh đã quên hết những quy tắc giữa hai chúng ta rồi, anh đang lạm dụng đấy, biết không hả? Anh như thế này càng khiến tôi ác cảm hơn thôi!” Thẩm Thanh Lan nói, sau đó cầm quần áo đi vào trong nhà tảm.

Giang Bắc Minh lười giải thích, nhún vai bắt đâu nằm trên sàn.

Chỉ là khổ sở phấn đấu mấy ngày nay, không dễ gì có được chút ấn tượng tốt, không ngờ rằng chỉ một khoảnh khắc liền phá bỏ hết trở về nguyên trạng, haiz, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng! Trong mấy ngày nay, buổi tối Giang Bắc Minh luyện tập, buổi sáng đưa Thẩm Thanh Lan đến công ty, còn mặt dày mày dạn chờ ở bên trong công ty.

Bởi vì việc Giang Bắc Minh hút thuốc trong xe dẫn đến việc ấn tượng của Thẩm Thanh Lan với Giang Bắc Minh giảm xuống.

Thái độ của Thẩm Thanh Lan đối với anh lại một lần nữa quay về trạng thái ban đầu, giữa hai người dường như cả ngày chỉ nói vài ba câu, hơn nữa còn một số chuyện vẫn chưa được nói tới.

Ngày hôm nay, Giang Bắc Minh vừa đi ra khỏi công ty của Thẩm Thanh Lan liền lái xe chuẩn bị về nhà.

Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Hồ Minh Đức.

“Người anh em Bắc Minh à, cậu đang ở đâu?” Ở đầu dây bên kia, Hồ Minh Đức gấp gáp nói.

“Bây giờ tôi đang ở tập đoàn Thẩm Thị, ngài Hồ có chuyện gì sao?” Giang Bắc Minh hỏi, trên miệng mặc dù hỏi như vậy nhưng Giang Bắc Minh đã đoán ra lúc này Hồ Minh Đức gọi điện thoại cho mình là có chuyện gì.

“Người anh em Bắc Minh à, vậy bây giờ cậu có rảnh không? Nếu như rảnh thì ở đó chờ tôi được không? Bây giờ tôi qua tìm cậu!” Hồ Minh Đức nói với Giang Bắc Minh, thái độ có phần cung kính hơn trước kia rất nhiều.

“Được, vậy tôi ở quán cà phê Vạn Lợi đối diện tập đoàn Thẩm Thị chờ ông.” Giang Bắc Minh nói.

“Được, người anh em Bắc Minh, giờ tôi sẽ qua đó luôn, nhiều nhất mất tâm hai mươi phút.” Giang Bắc Minh ngồi chờ ở trong quán cà phê khoảng mười lăm phút, Hồ Minh Đức đã hỏa tốc đi tới, sau khi đến nơi ông ta lao đến trước mặt của Giang Bắc Minh, nắm lấy tay của anh, nói: “Người anh em Bắc Minh à, lần này tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu như không có cậu tôi có lẽ đã chết rồi! Sẽ không trở về được nữa.” “Ngài Hồ, ông ngồi xuống trước đã.” Giang Bắảc Minh mời Hồ Minh Đức ngồi xuống chỗ đối diện sau đó cười hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, viên ngọc bích mà tôi đã đưa cho ngài Hồ đây đã bị vỡ rồi đúng không?” “Đúng thế đúng thế!” Hồ Minh Đức gật đầu liên tục, nói: “Đã vỡ rồi, hơn nữa còn bị vỡ tan!”