[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 46: Đừng để ở trong lòng



Lúc này Giang Bắc Minh đi lên phía trước, nói với La Dương Vỹ: “La Dương Vỹ, tối hôm qua, có phải sau khi cậu bắt đầu diễn một vở kịch vẫn chưa hát xong thì đã nhanh chóng kết thúc?”

Hồ Minh Đức nghe vậy vội nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía La Dương Vỹ, lớn tiếng chất vấn: “La Dương Vỹ, Bắc Minh có nói đúng sự thật không? Có phải cậu vẫn chưa hát xong một vở kịch thì đã kết thúc rồi?”

“Tôi…”

La Dương Vỹ muốn nói lại thôi, rất hiển nhiên rằng Giang Bắc Minh nói đúng.

“Cậu..”

Hồ Minh Đức tức giận chỉ vào La Dương Vỹ, phẫn nộ quát: “Làm một diễn viên, lời thoại kịch lớn hơn trời, lúc cậu bắt đầu lẽ ra nên có người dạy cho cậu chứ? Miễn là bắt đầu diễn thì tuyệt đối không thể kết thúc sớm, cho dù không có khán giả cũng phải hát xong một vở kịch, cậu lại kết thúc sớm như thế?”

“Sư phụ, lúc đó dưới đài cũng chỉ có hơn mười khán giả ngồi xem, chúng ta hát tiếp như vậy sẽ lỗ vốn.”

La Dương Vỹ mở miệng nói.

“Dù lỗ vốn thì cũng phải hát cho xong, hoặc đừng bắt đầu làm gì.”

Hồ Minh Đức lớn tiếng quát: “Cậu biết không? Nghe hát tuồng không phải chỉ có mình cậu, hiểu chứ? Nếu không tổ tiên chúng ta vì sao định ra một quy củ như thế? Cậu cho rằng lúc tổ tiên định ra quy củ này là cố ý đùa giốn sao? Vì sao cậu đột nhiên lại đột nhiên hôn mê? Tại sao lúc hôn mê lại thỉnh thoảng rít gào? Tự cậu nhìn dấu chân trên mặt gạo nếp xem là xảy ra chuyện gì? Đây là dấu chân người sao? Đây không phải!”

Lần này Hồ Minh Đức đúng là tức muốn chết, là một người diễn kinh kịch, ngày đầu tiên học kinh kịch, thầy giáo đã nói, diễn xuất lớn hơn trời, mở màn nhất định phải hát xong, không thể giữa đường đứt gánh.

La Dương Vỹ thậm chí ngay cả chuyện này cũng không nhớ kỹ, thực sự gỗ mục không thể điêu khắc mà.

La Thanh Lâm và Tôn Hiểu Thanh nghe được một đoạn đối thoại này, nhìn dấu chân trên gạo nếp, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi một phen, không ngờ làm nửa này, con trai mình không phải bị bệnh mà là bị vật bẩn thỉu quấn thân.

Hôm nay cũng may có Giang Bắc Minh ở đây, nếu không nếu như bọn họ tiếp tục dựa theo phương thức trị liệu chữa bệnh cho con trai, vậy không biết La Dương Vỹ sẽ bị trói buộc tới khi nào.

Nghe một vài người già nói, nếu như bị vật bẩn quấn lâu, vậy sẽ trở nên mất mạng.

Đã như thế, hai người Tôn Hiểu Thanh và La Thanh Lâm có chút hổ thẹn với Hồ Minh Đức, người ta cũng không phải tùy tiện, mà thật sự dẫn theo người tới cứu con trai mình.

Mà vừa nghĩ tới những lời lẽ không khách khí lúc trước kia nói với ông, hai người liền hối hận không thôi một phen.

“Chuyện đó, sư phụ, cảm ơn ông chữa lành bệnh cho con trai tôi, mắt thấy đã sắp đến trưa, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm chứ?”

Tôn Hiểu Thanh nhìn về phía Hồ Minh Đức, cẩn thận từng li từng tí nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ bà nhà sẽ đi khách sạn năm sao đặt phòng, đặt phòng khách tốt nhất.”

La Thanh Lâm cũng vội nói.

Bây giờ con trai ổn rồi, bọn họ cũng bắt đầu nghĩ thông một ít chuyện, cái nghề diễn tuồng này, nếu như thật sự bị sư phụ đuổi đi, sau này muốn nổi bật hơn mọi người ở nghề này e rằng khó khăn cực kỳ.

Huống chi Hồ Minh Đức vẫn là danh gia kinh kịch trứ danh nhất trước mắt, cho dù bái người khác làm sư, người khác cũng không nhất định có thành tựu cao như Hồ Minh Đức đâu.

“Cơm nhà các người tôi không ăn nổi.”

Hồ Minh Đức thở phì phò nói: “La Dương Vỹ, quan hệ sư đồ của chúng ta bắt đầu giải trừ từ hôm nay, từ nay về sau, cậu không phải đồ đệ tôi, tôi cũng không phải sư phụ của cậu.”

“Ấy ấy ấy, sư phụ, sư phụ.”

Tôn Hiểu Thanh nhất thời tiến lên, nói với Hồ Minh Đức: “Sư phụ, thật sự xin lỗi, tôi biết, lúc trước tôi xác thực đã nói một ít lời không phải, kính xin ông đại nhân đại lượng bỏ qua cho, nếu như thật sự không cho Dương Vỹ làm đồ đệ ông, vậy sau này cả đời nó sẽ cứ thế mà bị hủy đó.”

Hồ Minh Đức nhìn Tôn Hiểu Thanh một chút nói: “Tôi nói cho các người biết, con người tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nếu La Dương Vỹ thật sự có thiên phú tốt trên kinh kịch, đồng thời chịu chăm chỉ tập kinh kịch, bất kể các người nói gì, tôi nên thu nó làm đồ đệ thì tôi vẫn sẽ thu nhận.

Nhưng mà thiên phú nó đối với tôi chỉ có thế thôi.

Hơn nữa nó chịu chăm chỉ tập kinh kịch sao? Tôi không biết lúc trước nó học kinh kịch, có người đã nói với nó những lời kia chưa nhưng sau khi nó bái vào môn hạ của tôi thì tôi đã nghiêm túc nói với nó, diễn xuất lớn hơn trời, mở màn nhất định phải có kết thúc tốt đẹp.

Một thứ căn bản nhất như thế nó cũng không làm được, còn giữ nó làm đồ đệ làm cái gì?”

“Ngài Hồ, đây chỉ là vấn đề nhỏ, kính xin ngài đừng để ở trong lòng… “Vấn đề nhỏ?”

Hồ Minh Đức bị câu nói này của Tôn Hiểu Thanh chọc tức đến mức bật cười: “Bà cảm thấy đây chỉ là một vấn đề nhỏ sao?”

“Tôi…”

Bị Hồ Minh Đức hỏi như vậy, Tôn Hiểu Thanh cũng không biết nói gì.

“Được rồi, không cần phải nói nhiều như vậy, ý tôi đã quyết, mấy người nói cũng chẳng có tác dụng gì.”

Hồ Minh Đức xua tay nói, sau đó nói với Giang Bắc Minh: “Người anh em Bắc Minh, điều nên làm chúng ta cũng làm rồi, bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Được.”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Bắc Minh, Bắc Minh!”

Tôn Hiểu Thanh đột nhiên đưa tay ra kéo Giang Bắc Minh nói: “Bắc Minh à, cháu nhanh nói giúp một chút với ngài Hồ, để ông ấy tiếp tục giữ anh La Dương Vỹ của cháu lại, Bắc Minh, thím biết ngài Hồ nghe lời cháu mà.”

Giang Bắc Minh khẽ cười nói: “Thím Tôn à, tôi chỉ là một tên oảt con vô dụng, tôi có tài cán gì? Hơn nữa, nhà các người tôi cũng không thể tiến vào, vì thế, tôi vẫn nên dành thời gian đi ra ngoài còn hơn.”

“Bắc Minh, cháu đừng đùa thím của cháu, thím cháu vừa nấy nói kiểu gì cũng vô ích, cháu nói giúp với ngài Hồ một chút được không, thím xin cháu.”

Tôn Hiểu Thanh cầu xin nói, trong lòng của Tôn Hiểu Thanh cũng cảm thấy có chút buồn cười, đánh chết bà cũng không ngờ cả đời này của bà một ngày lại sẽ có chuyện nhờ đến thằng oắt con vô dụng Giang Bắc Minh này.

“Thím Tôn!”

Giang Bắc Minh cười nói: “Trở về đi.” “Giang Bắc Minh, mày có ý gì?”

Tôn Hiểu Thanh nhìn thấy Giang Bắc Minh không đồng ý giúp đỡ, nhất thời lớn tiếng quát: “Tao vẫn là trưởng bối của mày đấy, một vấn đề nhỏ như thế mày cũng không muốn giúp? Rốt cuộc mày muốn sao? Có phải mày sợ La Dương Vỹ nhà bọn tao bái ngài Hồ làm sư phụ, sợ tương lai của nó có tiền đồ, mày không còn mặt mũi, cho nên mới cố ý không giúp việc này không? Loại suy nghĩ bỉ ổi đê tiện như mày tao vừa nhìn cái là biết, mày vểnh mông một cái là tao biết mày muốn thả cái rắm gì ngay.” “Thím Tôn, tốc độ lật mặt của bà cũng nhanh ghê nha.”

Giang Bắc Minh cười nói: “Nếu như tôi thật sự sợ La Dương Vỹ nhà mấy người khiến tôi mất mặt thì vừa nãy tại sao phải cứu cậu ta tỉnh lại? Đúng rồi, thím Tôn, con người tôi đây không có bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh duy nhất chính là tôi có thể cứu La Dương Vỹ tỉnh lại rồi ngay lập tức khiến cậu ta hôn mê lần nữa.

Nếu không thì thử một chút xem sao nhé?”

“Tao…”

Gương mặt Tôn Hiểu Thanh trong nháy mắt rũ xuống.